9.
Sau một tuần tĩnh dưỡng, cơ thể tôi đã hồi phục lại kha khá. Chỉ còn lại một vết bầm tím nhẹ trên trán, chứng tỏ lực tay của Cố Thần mạnh đến mức nào.
Cuối tuần, bố lái xe đến đón tôi.
Ồ, nhân tiện bố tôi cũng đưa Cố Thần về nhà. Ai bảo hai nhà chúng tôi chỉ cách nhau có vài bước chân làm chi.
Vừa lên xe, Cố Thần đã miệng lưỡi ngọt xớt, nịnh bố tôi cười tươi đến mức không khép miệng lại được.
Tôi cũng phối hợp với anh ta để có thể lờ đi chuyện của tôi, tôi không muốn nhắc đến nó, sợ khi về nhà bố mẹ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Nếu nhắc đến Tằng Phàm một lần nữa, tôi sợ mình sẽ lên cơn đau tim mất.
Trong bữa cơm, hai gia đình quây quần rất vui vẻ.
Đặc biệt là dì Cố, luôn nháy mắt với Cố Thần. Cố nhị liền trở nên giống như một học sinh ngoan, chuyên tâm lột vỏ tôm và múc canh cho cả nhà.
Ánh mắt anh ta còn dịu dàng nhìn tôi: “Ăn nhiều một chút để lấy lại sức.”
Có trời mới biết vì sao anh ta lại đột ngột thay đổi như vậy.
Tôi rùng mình một cái, ôm chặt lấy mình: “Cố Thần, anh đang diễn tuồng gì vậy?”
***
“Nhìn hai đứa nhỏ kìa, đã nhiều năm rồi mà tình cảm vẫn tốt như thế.” Mẹ tôi vui mừng nhìn Cố Thần và nói, bố tôi cũng gật đầu theo.
Dù sao trong mắt bố tôi, mẹ tôi nói gì cũng đúng.
Chắc là do mắt mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-tot-nhat/2863463/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.