Yến Nhất Tạ cau mày nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh chân mình một lúc, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn lạnh như băng không để ý tới cô.
Anh trực tiếp đẩy xe lăn, vòng qua Khương Ninh, đi xuống sân giống như lướt qua một đống rác không liên quan.
Khương Ninh nhanh chóng đứng dậy từ thảm cạnh cửa: "Cậu ăn sáng chưa?"
“Tớ mang theo một cái bánh mì sandwich.” Khương Ninh nói, như muốn khoe ra bảo bối nào đó, mở cặp sách trên lưng ra, cẩn thận lấy ra hai cái bánh mì thịt nguội được bọc kỹ trong bọc ni lông rồi đưa cho hắn, trên mặt mang theo nụ cười: “Tớ đã tự làm nó đó, mất cả sáng mới làm xong, ngon lắm đó! "
Yến Nhất Tạ ngồi trên xe lăn, ngước nhìn cô và không nói gì.
Sân cỏ im lìm chết lặng.
Khương Ninh liếc mắt nhìn thiếu niên tái nhợt ảm đạm, sau đó nhìn về phía quản gia chỉnh tề đứng ở dưới mái hiên, nhất thời nghi ngờ mình đang đối mặt với hai bức điêu khắc.
Cô dừng lại, lấy ra hai quả trứng nữa, tiếp tục nhiệt tình giải thích: "Chà! Chúc mừng vị thí sinh này đã đoán đúng, trong cặp vẫn còn hai quả trứng luộc! Vậy mà còn có hai quả trứng luộc cơ đấy! Tớ vốn dĩ muốn giếm làm của riêng cơ! Nhưng vì cậu thông minh như vậy, tớ sẽ trao nó cho cậu như một phần thưởng! "
Biểu cảm của Yến Nhất Tạ bắt đầu có chút thay đổi.
Khương Ninh vui mừng khôn xiết, đang định tiếp tục nói chuyện thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-phan-dien-om-yeu-bi-toi-hon-den-chet-lang/2542485/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.