Hứa Minh Dực nhìn Khương Ninh không để ý tới mình, càng ngày càng đi xa hơn.
Hắn không nhịn được đuổi theo, đưa tay nắm lấy bả vai Khương Ninh: "Này, Khương Ninh, đứng lại mau! Nếu không nói lời nào, tớ làm sao biết cậu đang giận cái gì?"
Khương Ninh trong nháy mắt né tránh, cô rất khó chịu: "Hứa Minh Dực, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng tùy tiện động tay động chân, nắm tay tôi!"
Hứa Minh Dực đã không đi chơi bóng rổ vì lo lắng cho sự an toàn của Khương Ninh, nhưng khi nghe Khương Ninh nói câu này, anh ta lập tức tức giận: "Ai thèm nắm chứ?! Nếu không phải vì dì Trịnh bảo tôi chăm sóc cho cậu thì bạn nghĩ tôi thèm quan tâm bạn sao? "
Nói rồi Hứa Minh Dực lau mồ hôi trên trán, tức giận lướt qua Khương Ninh rồi bỏ về.
Anh ta đã đi đến góc phố trong nháy mắt.
Phía sau không có tiếng bước chân của Khương Ninh.
Khương Ninh có lẽ bị tiếng mắng của hắn làm cho choáng váng, vẫn đứng tại chỗ ngây người.
Trời đã tối, nếu nán lại ngoài đường rất nguy hiểm.
“Thật sự không biết mấy đứa con gái nghĩ gì nữa.” Hứa Minh Dực mặc dù khó chịu nhưng vẫn cau mày quay lại.
Kết quả, Khương Ninh rẽ sang đường ngược lại không thèm liếc mắt, thà đi đường vòng cũng phải tránh xa anh ta tám thước.
Hứa Minh Dực: "..."
Lúc này, mẹ Hứa vừa đi xe đạp về thì thấy cảnh tượng này.
Cô trừng mắt nhìn Hứa Minh Dực rồi dừng xe đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-phan-dien-om-yeu-bi-toi-hon-den-chet-lang/2542487/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.