"Đừng đi." Lục Trường Uyên túm chặt tay A Lê, kéo nàng ôm chặt trong ngực, hắn cọ lên cổ nàng, thấp giọng khẩn cẩu:"A Lê, đừng rời khỏi ta." Hai mắt A Lê đỏ hồng đẫm lệ nhìn Lục Trường Uyên, nàng che ngực lại, đau đớn khóc:"Đạo trưởng, ta đau, huhu... Ngươi thả ta ra đi, ta muốn về nhà." "Không sao, A Lê đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi." Lục Trường Uyên vỗ lưng A Lê trấn an nàng, bàn tay vận linh khí rót vào ngực nàng. Một luồng nhiệt lưu động trong ngực, đau đớn dần dần giảm bớt, tiếng A Lê rên rỉ cũng dần nhỏ lại, nàng không giãy giụa, cả người suy yếu vùi trong ngực Lục Trường Uyên thở gấp. Nhưng thời gian dài tiêu hao linh lực lại làm Lục Trường Uyên được cái này mất cái khác, thể lực hắn dần dần cạn kiệt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Đây chỉ là cách ứng phó tạm thời, khi hắn ôm A Lê tạm nghỉ, chỉ là ngừng lại một chút thôi nhưng A Lê lại bắt đầu kêu khóc. "A...Đau quá, ngươi buông ta ra, ta muốn về nhà." Nàng không ngừng đánh lên tay Lục Trường Uyên, kêu gào còn thê lương hơn trước, khuôn mặt đều nhăn nhó hết lại, biểu cảm thống khổ, nước mắt chảy đầy trên mặt. "A Lê, đừng đi, ta sẽ tìm được phương pháp giải trừ khế ước, ngươi chờ ta một chút." Lục Trường Uyên xiết chặt A Lê, lại tiếp tục vận linh lực rót vào ngực nàng. Linh lực truyền vào chỉ có thể làm A Lê giảm bớt đau đớn một lúc, chỉ cần hơi buông lỏng nàng lại bắt đầu la to, cả cơ thể càng ngày càng đau đớn dữ dội. "Buông ta ra...A, ta khó chịu quá, xin ngươi... Đạo trưởng, ngươi hãy để ta đi đi, ta không muốn ở cùng ngươi, ta muốn về nhà...Hu hu..." A Lê đau khổ khẩn cầu, thân thể vặn vẹo trong ngực Lục Trường Uyên, không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn. Lục Trường Uyên nhìn bộ dạng đau đớn muốn chết của nàng, trái tim cũng bị xiết lại. Hắn đau lòng hôn lên mặt nàng, trầm mặc nhìn nàng một lát, như thể sẽ đưa ra một quyết định rất lớn. Hằn dần dần buông cánh tay đang ôm chặt nàng ra, không từ bỏ nói:"A Lê, ta để ngươi về nhà trước, chờ ta tìm được phương pháp giả trừ khế ước thì sẽ đi cứu ngươi, ngươi nhất định phải chờ ta." Không biết A Lê có nghe được lời Lục Trường Uyên nói hay không, vừa được buông ra nàng liền vội vã chạy ra khỏi cửa, thậm chí cũng không liếc hắn lấy một cái. Có lẽ cảm ứng được mối liên kết, nàng chỉ cảm thấy bên ngoài có gì đó có thể giải trừ đau đớn trên ngực nên gấp rút muốn tới gần ngọn nguồn kia. "A Lê, lại đây, ta ở đây." Đông Hoàng Thái Cửu đứng trên một cây đại thụ, nói với A Lê vừa chạy ra. A Lê đi về phía tiếng hắn nói. Đông Hoàng Thái Cửu nhảy xuống, nàng liền bổ nhào vào ngực hắn, tay nhỏ không ngừng sờ soạng trên người hắn tìm kiếm đồ vật có thể giảm bớt đau đớn. Đông Hoàng Thái Cửu lấy một bình sứ nhỏ ra từ tay áo, đút vào miệng nàng viên thuốc do hắn dùng máu luyện chế mà thành, một lát sau A Lê liền yên tĩnh ở yên trong lòng hắn, ngoan ngoãn giống một con mèo nhỏ. Hắn biết A Lê chán ghé mùi máu tươi của hắn cho nên lúc luyện chế đã bỏ thêm hương thảo vào, như vậy nàng có thể nuốt ngay lập tức, đau đớn trong thân thể cũng có thể nhanh chóng giảm bớt. "Không biết chút đau khổ, ngươi cũng không biết sợ, lần sau còn dám chạy loạn không?" Đông Hoàng Thái Cửu lau mồ hôi lạnh trên trán A Lê, giận dữ nói:"Đứa trẻ không biết nghe lời sẽ bị phạt." "Ô... Không dám nữa." A Lê khóc nức nở, nó thật sự rất đau, lục phủ ngũ tạng đều cuộn lên vì đau đớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]