… 
“Cuối cùng, con vẫn trả lại một ngàn linh thạch cho sư tỷ rồi?” Sư lão đầu vô cùng hưng phấn hỏi nàng. 
Tống Nam Thời mặt không cảm xúc: “Vâng.” 
Sư lão đầu: “Ha ha ha ha ha.” 
Tống Nam Thời: “...” 
Nàng biết ngay lão già này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào xem trò hề của nàng mà. 
Nàng cứ thế trơ mắt nhìn ông ấy cười, đợi ông ấy cười đủ rồi mới bình tĩnh hoà nhã nói: “Tháng trước người nợ con 30 linh thạch còn chưa trả, cộng thêm tiền mua rượu của tháng trước trước trước nữa, tổng cộng là 50 linh thạch.” 
Sư lão đầu đang cười đột nhiên im bặt. 
Tống Nam Thời săn sóc nói: “Con không thu lãi của người nữa.” 
Lão nhân thẹn quá hoá giận: “Tiểu lão đầu ta nói không trả à! Tháng sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.” 
Lần này đổi thành Tống Nam Thời cười: “Con chỉ đợi câu này của người thôi đấy.” 
Sư lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng: “Con tới tìm ta là muốn nhắc nhở tiểu lão nhân trả tiền à?” 
Tống Nam Thời khụ một tiếng, nghĩ đến mình còn có việc nhờ vả, quyết định khiêm tốn một chút. Vì thế nàng chân thành nói: “Sao có thể chứ, không có chuyện quan trọng con nào dám tới làm phiền người.” 
Sư lão đầu nói với giọng quái gở: “Ôi chao, có chuyện thật à, mau nói ra cho lão già ta vui vẻ một chút…” 
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái, giơ năm ngón tay lên. 
Lão nhân khựng lại, nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605976/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.