Trên cây cầu gỗ hẹp. 
Hai nhóm người đứng hai bên đầu cầu, đưa mắt nhìn nhau. 
Tống Nam Thời cảm thấy nhóm vai chính hôm nay thật kỳ lạ. 
Vai chính cũng cảm thấy tam sư muội cũng rất làm người khác giật mình. 
Yên lặng một lúc lâu, Tống Nam Thời cảm thấy bầu không khí này thật là khó chịu, miễn cưỡng nở nụ cười lễ phép mở miệng cáo từ. 
Ai biết hai người kia giống như chỉ chờ lời này của nàng, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn nàng đầy hoảng sợ. 
Tống Nam Thời: “...” 
Không phải chỉ là chơi con rùa đen thôi hay sao? Hai người các ngươi là người bảo vệ động vật cực đoan à? 
Nàng không hiểu ra sao xoay người rời đi. 
Lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn nhau. 
Sau một lúc lâu, Liễu lão nhân mở miệng nói với vẻ mặt phức tạp: “Sư muội này của ngươi, có chút đồ vật ở trên người.” 
Tống Nam Thời còn chưa đi xa: “...” 
Không phải ta chỉ chơi con rùa thôi à? Đến nỗi như thế sao? 
Hôm nay thật sự nhiều tai nạn, bị buộc trở thành NPC trong cảnh nữ chính sống lại lần nữa thì thôi đi, xem chuyện hài của con rùa thôi mà cũng gặp phải hai người bảo vệ động vật cực đoan. 
Một ngày đáng sợ! 
Sau khi trở về nàng dứt khoát đả tọa tu luyện đóng cửa không ra. Vừa mở mắt ra đã sang ngày hôm sau, nàng gần như vội không chờ nổi mở hệ thống bói toán ra bắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.