Sau khi hỏi ra câu này, dường như Thanh Hòa có hơi hối hận. Cậu nắm lấy lan can ban công, bàn tay khẽ đập lên nó. Khóe môi cong lên, nở một nụ cười đúng với bộ dáng mà một đứa trẻ ở tuổi này nên có, "Đùa đó, chỉ tùy tiện hỏi thể thôi."
Nói đoạn, cậu quay người tựa lưng vào lan can, nghiêng đầu, "Thật ra bây giờ cậu hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ đi. Năm đó là bố tôi đưa cậu về, giờ bố mất rồi, cậu cũng không còn chủ thuê nữa. Giữa hai người có hợp đồng thỏa thuận gì thì hiện tại cũng đã mất hiệu lực." Đôi mắt phượng của cậu hơi nâng lên, như thể cậu sẽ không bao giờ cảm thấy khổ sở nữa, "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cản cậu."
Chân Tạ Thiên Phạt thoáng động đậy. Có vẻ anh muốn đi về phía trước nhưng rồi lại đứng yên.
Sự trầm mặc của anh làm Vệ Hoàn nhớ đến Vân Vĩnh Trú.
Thanh Hòa cười tự giễu, cúi đầu thở dài, "Tôi quên mất là cậu không nghe hiểu lời tôi nói." Giọng nói của cậu thấp xuống, "Sao tôi lại đứng đây nói chuyện một mình chứ." Cậu đi vào phòng, một mình ngã xuống chiếc giường lạnh như băng. Tư thế khi ngã xuống của cậu cực kỳ giống với người bố bị bắn chết của mình.
Giữa màn đêm, cả hai người đều không lên tiếng. Thanh Hòa nằm quay lưng lại ở trên giường, nhìn ánh trăng tràn vào. Cậu thoáng chốc ngẩn ngơ, lúc mở miệng nói chuyện cũng có vẻ rất mệt mỏi, ngữ điệu chậm rãi, từng chữ được thốt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557855/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.