Chương trước
Chương sau
Xương sườn.

Đầu óc Vệ Hoàn roẹt một tiếng rồi nổ tung, đánh mất khả năng bình tĩnh suy nghĩ.

"Cậu có ý gì? Cậu muốn nói rằng..." Cậu giơ chiếc vòng mạ vàng trong tay lên, "Nó được làm từ xương sườn của Vân Vĩnh Trú?"

Phương Trình chẳng ngờ được Vệ Hoàn sẽ nói dứt khoát như vậy. Anh hoảng hốt ra mặt, nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng đóng kín vòng kết giới tại vị trí làm việc của bản thân. Anh túm lấy cánh tay Vệ Hoàn, "Suỵt, cậu nhỏ giọng dùm cái. Tôi kể cho cậu vụ này không phải để cậu đi rêu rao với thế giới đâu."

Nhưng Vệ Hoàn nào nghe vào đầu được nữa. Cậu quay đầu nhìn Phương Trình, cau mày, "Cậu nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thầy ấy lại dùng xương sườn của mình để đúc vòng tay? Thầy ấy điên rồi hả?"

"Tôi?" Vẻ mặt Phương Trình có hơi cạn lời, "Chuyện này sao tôi biết được anh hai. Không phải tôi vừa mới nói với anh rồi à? Lúc cái vòng này được đúc ra thì tôi chỉ là học viên thôi, lâu lâu lén ngó trộm một xí, chứ nó hoàn toàn do thầy tôi một mình tạo ra. Còn chuyện cụ thể ra sao thì tôi không biết gì cả."

Vệ Hoàn nửa tin nửa ngờ, tầm mắt đảo qua màn hình công tác nằm bên trái bàn làm việc của anh, "Không phải tất cả vũ khí mà các cậu đúc ra đều phải lưu vào kho à? Tôi muốn tra cứu ghi chép về cái vòng tay này vào bảy năm trước." Nói đoạn, cậu nhìn về phía Phương Trình, "Bây giờ cậu không còn là học viên nữa, có quyền hạn rồi nhỉ."

Bị cậu dồn vào đường cùng, Phương Trình đành đau khổ nhăn mặt bước qua, vừa thao tác vừa lên tiếng nhắc nhở, "Tôi nói trước cho cậu biết, chưa chắc tôi đã có thể tra cứu thành công giúp cậu đâu."

"Thử đi đã." Vệ Hoàn nhìn anh mở kho vũ khí ra, quả nhiên bên trong trưng bày đủ loại vũ khí khác nhau, mà mỗi cái đều được ghi chú bảng thời gian, người đúc và vật liệu rõ ràng. Nếu click mở thì có thể nhìn thấy sơ đồ thiết kế. Phương Trình dựa theo những gì Vệ Hoàn nói, đầu tiên anh nhập thời gian, "Những vũ khí được nhập kho vào bảy năm trước đều ở đây.

Phương Trình dùng tay lướt màn hình, "Cậu xem, không hề có nó."

Vệ Hoàn cẩn thận xem xét từng mục một, quả nhiên không hề có.

"Tên thì sao, tra theo tên vũ khí?"

Phương Trình thẳng thừng lắc đầu, "Tôi đâu có biết tên và số hiệu của thanh vũ khí này đâu. Cậu biết không?"

Nhắc đến vụ này, Vệ Hoàn cũng không biết.

Cậu cúi đầu nhìn chiếc vòng nằm trên tay mình. Kể từ hôm Vân Vĩnh Trú tặng nó cho cậu đến nay, cậu cứ thế thản nhiên sử dụng chứ chưa hề hỏi bất cứ điều gì liên quan đến nó cả. Thậm chí còn chẳng hề nghĩ đến có lẽ thanh vũ khí này cũng có tên.

"Tôi không biết." Vệ Hoàn cụp mắt.

"Vậy không thể tra được." Phương Trình mím môi.

Vệ Hoàn chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã bảo, "Tôi đi hỏi thầy ấy." Dứt lời, cậu xoay người định đi luôn nhưng bị Phương Trình kéo lại, "Từ từ! Chờ xíu coi! Bây giờ cậu đừng đi hỏi huấn luyện viên Vân. Nếu vũ khí này không được nhập kho thì khả năng cao là do thầy tôi đúc dưới tư cách cá nhân. Thầy nói, nếu là đồ thầy chế tạo trên danh nghĩa thợ đúc vũ khí thì phải giữ bí mật cho khách hàng. Hiện tại tôi kể cho cậu biết chuyện này là đã tiết lộ chuyện riêng tư của khách rồi."

Phương Trình vừa nói, vừa buông lỏng tay, "Nếu để thầy tôi biết, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm. Cậu biết đấy, tôi chỉ là một bán yêu mà thôi, vất vả mãi mới có thể dựa vào năng lực của bản thân để được nhận vào tổ nghiên cứu khoa học..."

Nghe anh nói thế, Vệ Hoàn dần bình tĩnh lại.

Anh nói không sai. Nếu thật sự bởi vì cơn xúc động nhất thời của bản thân mà khiến Phương Trình đánh mất công việc, cậu sẽ thấy hổ thẹn trong lòng.

"Được rồi, tôi sẽ không hỏi thầy nữa." Vệ Hoàn thỏa hiệp, "Cậu còn biết gì không, kể cho tôi đi."

Phương Trình cẩn thận nghĩ lại, trên mặt thoáng qua nét do dự nhưng rồi anh vẫn quyết định kể, "Có một chuyện tôi vẫn luôn thấy rất kỳ lạ nhưng tôi không biết mình có nên nói ra hay không... Chiếc vòng này đúng là được đúc vào bảy năm trước, tôi nhớ hồi đó đã hẹn ngày đến lấy luôn rồi. Chắc cậu cũng biết kiểu vũ khí như thế cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành nên thường sẽ hẹn trước ngày nhận với khách hàng."

"Sau đó thì sao?" Vệ Hoàn hỏi.

"Đến ngày nhận, huấn luyện viên Vân không tới."

Phương Trình giải thích, "Ngày đó tôi đến văn phòng của thầy để báo cáo số liệu, nghe thầy bảo gì mà 'Tôi sẽ giữ giùm cậu cẩn thận, cậu muốn đến lấy lúc nào cũng được hết'. Sau khi tôi bước vào thì thấy thầy cất một chiếc hộp màu đỏ vào két sắt. Tôi bèn tò mò hỏi một câu, thầy mới trả lời đó là vũ khí được đặt làm riêng nhưng khách hàng không cần nữa."

Không cần nữa.

Nhịp tim Vệ Hoàn bỗng đập nhanh hơn.

Cậu không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này của mình ra sao, đáy lòng dấy lên nỗi chua xót kỳ lạ. Cậu chẳng thể nào tìm được khởi nguồn cho tất cả cảm xúc của bản thân, chỉ biết trái tim mình khó chịu không thôi, như thể bị thứ gì đó siết chặt.

Trong tâm trí hiện lên vài hình ảnh rời rạc, cậu có thể lờ mờ nhận ra gương mặt của Vân Vĩnh Trú nhưng nó lóe qua một giây rồi biến mất, khiến cậu rối loạn.

"Thầy ấy không cần, nhưng nó..." Vệ Hoàn cầm lấy vòng tay, rõ ràng nó đang ở trên tay cậu.

Phương Trình gật đầu, "Thế nên tôi mới thắc mắc. Có lẽ sau đó huấn luyện viên Vân bị thuyết phục nên mới đến chỗ thầy tôi nhận chiếc vòng này. Ngẫm lại cũng phải, đồ vật quý giá đến nhường ấy sao có thể bảo không cần là không cần thật. Tiếc lắm."

Tiếc lắm...

"Tôi thấy cậu nói cũng có lý." Vệ Hoàn nở nụ cười mà chẳng giấu được sự cay đắng đằng sau, "Mới đầu tôi còn tưởng sao thầy ấy có thể tùy tiện tặng cho tôi cái vòng tay mà chẳng thèm nói thêm lời nào, cũng không kể nó làm từ vật liệu gì, tên gọi là chi. Chỉ qua loa đưa cho tôi thế thôi."

Cậu càng nói càng thấy vô lý, giọng nói cũng nhỏ dần đi, "Có lẽ... là bởi thầy ấy vốn đã không cần nó nữa rồi."

Không cần nữa nên đưa cho ai cũng đều như nhau.

Rốt cuộc thứ quý giá này vốn để dành tặng ai?

Chẳng nhẽ Vân Vĩnh Trú đã có người mình thích từ bảy năm trước rồi sao?

Vệ Hoàn cố gắng kiềm chế, hi vọng bản thân sẽ không nghĩ đến những vấn đề không có chút ý nghĩa nào như thế. Nhưng bất luận cậu có cố nhịn thế nào đi chăng nữa, những cảm xúc kia cứ như cỏ dại không ngừng sinh sôi nảy nở, hoàn toàn chẳng chịu để cậu kiểm soát.



"Tôi thấy... có khi không giống như những gì cậu đang tưởng tượng đâu." Phương Trình nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, "Cậu đừng nghĩ thế, chắc chắn không phải bởi vì không cần nữa mới đưa cho cậu. À không đúng, tôi không có ý này, tôi muốn nói là tôi cảm thấy chắc khi đó thầy ấy nghĩ dù sao cũng để không, chi bằng..."

Càng nói, thanh âm của Phương Trình càng nhỏ vì anh phát hiện bất kể mình giải thích kiểu gì thì đều giống làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Đáng nhẽ Vệ Hoàn đang rất khó chịu nhưng nghe anh lắp bắp nói một hồi, cậu trái lại thấy ổn hơn, còn thấy buồn cười.

"Không có gì đâu~" Vệ Hoàn trở tay vỗ lên bờ vai anh, "Tôi cũng chẳng phải con gái, cậu không cần an ủi tôi. Nếu tôi muốn biết, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng." Cậu chuyển hướng đề tài về lúc ban đầu, "Vậy là cái này không có xương sườn của Kim Ô thì không thể sửa phải không?"

Phương Trình ừ một tiếng, "Dù sao tôi cũng sửa không được... Hay là cậu nhờ huấn luyện viên Vân tìm thầy tôi đi, nói không chừng có thể sửa được á. Chẳng qua dạo gần đây thầy tôi đang nghỉ phép, đến tôi cũng không biết tìm thầy nơi nào."

"Thôi, bây giờ tôi cũng không rảnh để quan tâm vụ đó." Vòng tay chuyển hóa thành vầng sáng màu vàng, cuối cùng ngưng tụ ở cổ tay Vệ Hoàn rồi khôi phục hình dạng cũ, "Đi đây."

Dứt lời, Vệ Hoàn xoay người đi, vòng kết giới tự động mở ra. Cậu chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ quơ quơ cánh tay chào người sau lưng, tiếp đó cậu lại đút tay vào túi.

Cậu nghe thấy Phương Trình nói vọng lên từ đằng sau.

"Đợi tôi học được cách đúc vũ khí từ xương, tôi sẽ giúp cậu!"

Vệ Hoàn ừ một tiếng, "Vậy cậu cố lên nha."

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Rời khỏi khu nghiên cứu khoa học, Vệ Hoàn thầm đọc thuật mở kết giới dịch chuyển, trực tiếp quay về Viêm Toại. Còn nhiều chuyện chờ cậu giải quyết lắm. Cậu sắp phải đi đến Vô Khải chung với ba người còn lại của tiểu đội 7, điều tra rõ sự thật hồn phách sống lại của mình năm đó, và cả thân phận của thân xác này nữa.

Còn có rất nhiều, rất nhiều bí mật chờ cậu giải.

Cậu không có thời gian, cũng không có hứng thú muốn biết bảy năm trước Vân Vĩnh Trú đã làm gì, từng thích ai, vì sao lại thất bại.

Bảy năm trước, hai người vẫn chưa thân đến mức này.

Ngón trỏ và ngón giữa vẽ vòng tròn ở giữa không trung, nhưng khi vẽ vòng tròn được một nửa thì Vệ Hoàn dừng lại.

Muốn gặp cậu ấy.

Cậu không có cách nào nói dối tiếng lòng của bản thân.

Mật lệnh của thuật mở kết giới dịch chuyển trong đầu bỗng chuyển thành mật ngữ truyền tâm. Vệ Hoàn thấp thỏm chờ đợi, cậu hy vọng mình có thể kết nối tín hiệu bí mật này hơn bất cứ lần nào khác. Bởi nó có nghĩa rằng, ít nhất tại khoảnh khắc này, tâm ý hai người tương thông, Vân Vĩnh Trú cũng muốn gặp cậu.

Thời gian chờ đợi bị giác quan kéo dài ra, mỗi phút mỗi giây đều dài thêm gấp bội.

Cách tòa nhà nghiên cứu khoa học không xa có trồng một cây Thông Thiên Mộc. Tuy tên của nó là thế nhưng trông qua chẳng ai nghĩ nó là cây cổ thụ cả, mà giống như hai cây mây khổng lồ quấn quýt bên nhau, cùng mọc thẳng lên trời. Nó phủ một lớp ngoài màu đỏ trong suốt xinh đẹp, được ánh hoàng hôn màu cam nhuộm ra một tầng ánh sáng ấm áp.

Vì quá đỗi đẹp đẽ mà nơi đây gần như đã biến thành thánh địa cho các đôi tình nhân trong trường Sơn Hải, và cây Thông Thiên Mộc cũng có thêm biệt danh mới— Cây tình nhân. Trong lúc chờ đợi, Vệ Hoàn bước từng bước đến gần cây tình nhân, nhịp tim càng thêm bối rối, đến khi sự bối rối tan đi, cậu lại trở nên lo lắng khôn nguôi.

Đứng dưới gốc cây, Vệ Hoàn duỗi tay, lòng bàn tay chạm vào một trong hai cây mây nọ. Lớp lông tơ trên bề mặt nhẹ nhàng cọ vào tay cậu như một biểu tượng đáng yêu của sức sống.

Hồi xưa cậu hiếm khi đến nơi đây.

Mặc dù cậu thường xuyên được con gái rủ đi chơi, và địa điểm hẹn hò hay thấy nhất là chỗ này nhưng cậu chưa từng nhận lời hẹn.

Vệ Hoàn vẫn nhớ rõ, dạo đó cậu cứ luôn nhận được tin nhắn của các bạn nữ. Đến khi vào được đội Chuẩn bị chiến đấu rồi, để không ảnh hưởng đến việc liên lạc với đồng đội, cả đám đều cố tình mở một kênh liên lạc khác, tách biệt với sinh hoạt hằng ngày. Nếu không thì chẳng biết lúc cậu đang thi hành nhiệm vụ sẽ nhận được bao nhiêu tin nhắn tỏ tình nữa.

Bẵng đi một đoạn thời gian dài không kiểm tra tin nhắn hằng ngày, vào một ngày nọ cậu bất chợt nhớ tới nó, thế là mở ra xem thử. Tất cả các tin nhắn bên trong đều là tin tỏ tình.

Lúc ấy Vệ Hoàn còn giả vờ than phiền trước mặt ba người còn lại của tiểu đội 7.

"Muốn ăn mì còn phải ngâm tận ba phút, thế mà muốn tán tao lại chỉ dùng một tin nhắn ngắn ngủn thôi hả? Ngày xưa ba tao phải viết tặng mẹ tao mười mấy bức thư tình lận đó."

Dương Thăng giễu cợt, "Mày cũng biết là ba mày viết cho mẹ mày cơ à. Mày có phải con gái đâu, suốt ngày trông mong cái gì chả hiểu."

"Ai nói là tao đang trông ngóng hả! Ý của tao là phải có lòng, mày hiểu chưa!"

Mà địa điểm tỏ tình thường thấy nhất trong tin nhắn của các cô nàng chính là nơi này, ngay dưới gốc cây tình nhân.

Vệ Hoàn ngẩng đầu lên nhìn. Hai sợi dây leo quấn quýt, ôm ấp, xoắn tròn tựa như một đôi tình nhân sóng bước bên nhau, đi từ mặt đất lên đến vòm trời bao la vô tận, chạy về phía tự do không có điểm đích.

[Có chuyện gì vậy?]

Truyền tâm được kết nối.

Giọng nói của Vân Vĩnh Trú tựa như một viên đá rơi vào lòng cậu. Suy nghĩ của Vệ Hoàn bị kéo ngược về. Cậu thoáng sững sờ rồi nhanh chóng trả lời.

[Không, không có gì hết.]

Thời gian buông màn của ánh tà dương bị pha loãng, trở nên chậm chạp hơn, khiến cậu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú thản nhiên, [Đừng nói với tôi là em thấy chơi vui quá nên mới kết nối truyền tâm đấy nhé.]



Vệ Hoàn ngồi xổm xuống, dựa vào cây mây, bứt cả nhúm cỏ trên mặt đất, trông chẳng khác gì một bạn nhỏ đang trút giận.

[Phải thì sao ạ.]

Qua một lúc lâu nhưng vẫn không nghe được lời hồi đáp Vân Vĩnh Trú.

Điểm thần kỳ nhất của truyền tâm là hai bên chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nhau. Nhưng cũng vì lẽ đó mà giờ cậu chẳng nghe được Vân Vĩnh Trú đang làm gì, ở với ai, cũng không có bất kỳ lời thuyết minh nào để cậu lấy ra làm căn cứ suy đoán.

Có lẽ hiện tại hắn đang rất bận.

Cậu không nên làm trễ nải thời gian quý giá của hắn.

[À thì, em chỉ tùy ý đùa xíu thôi, chúng ta ngắt liên lạc nha.] Vệ Hoàn cười haha, định bụng đơn phương cúp máy, thế mà khi cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy Vân Vĩnh Trú ngăn mình lại.

[Khoan đã.]

Vệ Hoàn ngẩn người, bàn tay bứt cỏ cũng ngừng lại.

[Em không... muốn nói thêm gì nữa à?]

Thanh âm của Vân Vĩnh Trú vẫn luôn rất hay, mà nay trực tiếp rót thẳng vào lòng cậu, lại càng thêm êm tai. Vành tai Vệ Hoàn bị ráng chiều chiếu đến nóng lên. Cậu dùng bàn tay thấm đẫm hương cỏ xanh cọ nhẹ lên chóp mũi mình.

[Nói cái gì ạ?]

[Gì cũng được.] Dường như giọng nói của Vân Vĩnh Trú dính chút ý cười. Vệ Hoàn không chắc chắn lắm nhưng cậu cứ có cảm giác gương mặt tươi cười của hắn đang hiển hiện trước mắt.

Đôi mắt cậu liếc nhìn tứ tung, để rồi bắt gặp một đôi người yêu đứng gần đó, ôm ấp thân mật, tựa đầu vào nhau, đôi tay đan xen. Cậu cảm thấy bầu không khí ngày càng kỳ cục hơn, kể cả cây tình nhân sau lưng cậu và Vân Vĩnh Trú ở đầu bên kia đều rất kỳ quặc.

Cậu nhìn không khỏi đổi đề tài.

[Thầy đang ở đâu? Khi nào thầy mới về ạ?]

Vừa mới thầm nói xong câu này, nhẫn của Vệ Hoàn bỗng sáng lên. Cậu mở ra xem, hóa ra là Thanh Hòa gửi tin nhắn cho cậu. Hình như anh ta nhận được tin tình báo mới, cần gặp mặt để nói. Đúng lúc phết, chi bằng nhân cơ hội này kể cho anh ta nghe về việc chiêu hồn mà trước giờ anh vẫn luôn muốn biết.

Vệ Hoàn gõ chữ, chuẩn bị hẹn anh gặp mặt vào nửa tiếng sau. Đêm nay tiểu đội 7 sẽ xuất phát đến Vô Khải, thời gian để hai người thảo luận không còn nhiều lắm.

[Ngày mai.]

Giọng nói của Vân Vĩnh Trú tiếp tục được truyền đến, có vẻ hắn cũng hơi do dự.

[Em muốn gặp tôi sao?]

Tay Vệ Hoàn dừng lại, vẫn còn nửa câu chưa kịp gõ nhưng trong lúc hoảng loạn cậu đã gửi luôn.

Cậu cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại luống cuống đến nhường này.

Đây chẳng phải chỉ là một câu hỏi có hai đáp án để lựa chọn vô cùng đơn giản thôi ư.

Không, không đúng. Cậu vốn không có thời gian gặp hắn, đêm nay cậu phải rời khỏi Sơn Hải rồi.

[Em... em có việc phải làm.]

Lúc nói ra những lời này, ngay cả bản thân Vệ Hoàn cũng lo lắng không yên. Cậu đứng dậy, nhìn thoáng qua cây mây sau lưng. Sau đó cậu mở kết giới, đi tới nơi tập hợp mà Yến Sơn Nguyệt đã gửi cho cậu ban nãy. Khi tất cả các động tác trên đều được hoàn thành, cậu mới chờ được câu trả lời của Vân Vĩnh Trú.

[Đừng đến nơi nguy hiểm.]

Hình như cậu ấy có thể nhìn thấu được mình. Quá đáng sợ.

Vệ Hoàn ngẩng đầu, thấy Cảnh Vân đang vẫy tay với cậu từ xa, bên cạnh là Yến Sơn Nguyệt và Dương Linh.

[Thầy cứ yên tâm ở lại Sơn Hải đợi em về đi.]

Vệ Hoàn ra vẻ thoải mái mà nói hết câu này, sau đó cậu đi về phía mấy người kia. Yến Sơn Nguyệt bắt đầu dặn dò một vài việc cần chú ý, ba người đều đang thảo luận, chỉ có Vệ Hoàn im lặng bất thường.

Cậu cũng muốn nói, cũng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng cậu càng muốn nghe được giọng nói của Vân Vĩnh Trú hơn.

"A Hằng? Ông sao đấy?"

Vệ Hoàn hoàn hồn, "Không sao cả, tôi cảm thấy tụi mình nên đi liền luôn đi. À phải rồi..." Cậu quay sang nhìn Yến Sơn Nguyệt, "Tôi có hẹn gặp người bạn từng bị Yến Sơn Mạc nuôi nhốt kia trước khi đi..."

[Tôi không muốn chờ.]

Câu trả lời bất ngờ vang lên, tàn nhẫn đâm vào trái tim cậu. Vệ Hoàn chợt quên mất mình còn đang nói dở, cả người sửng sốt.

Tôi không muốn chờ nữa.

Vì chưa chắc em đã trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.