Cô bé khuất dần sau đám đông nhốn nháo hỗn loạn ở đầu đường, mà chàng thiếu niên với đôi cánh đen cũng phóng về phía chân trời nhuộm màu đỏ cam gia nhập vào trận chiến như một mũi tên.
Đỉnh tòa cao ốc bị ngọn lửa nuốt chửng, bầy yêu quái hoảng hốt trốn chạy và đám sinh viên Sơn Hải vẫn đang nỗ lực chiến đấu. Trong ảo cảnh chân thật đến độ dường như chỉ cần vươn tay ra thôi là có thể chạm đến này, tồn tại mỗi Yến Sơn Nguyệt đã lớn khôn và một Vệ Hoàn biến thành nhân loại đứng nhìn, tựa như hai người xa lạ gặp lại nhau ở nơi đất khách quê người.
"Anh đã cứu quá nhiều yêu quái và con người..." Yến Sơn Nguyệt đã dự đoán hết mọi chuyện từ trước, cô bình thản lên tiếng, "Không nhớ tới em cũng là chuyện thường tình. Em kể cho anh chuyện này chỉ để phá tan băn khoăn trong lòng anh mà thôi."
Vệ Hoàn nở nụ cười sáng tỏ, nhanh chóng ngầm hiểu ý cô.
"Em không biết những kẻ khác nghĩ thế nào, mà nói trắng ra thì em cũng chẳng mấy bận tâm. Nhưng em biết rõ rằng anh hùng Cửu Phượng năm ấy nói em cũng có thể trở thành anh hùng, chắc chắn sẽ không tạo phản, đầu hàng."
Gió thổi tung tóc đuôi ngựa của cô, sợi tóc màu đen nhẹ nhàng bay múa. Ánh mắt Yến Sơn Nguyệt để lộ ra vẻ kiên quyết, "Anh ấy từng nói, bất cứ khi nào anh ấy cũng sẽ lựa chọn phản kháng, không đầu hàng, cũng không sợ hãi."
Vệ Hoàn ngẩng đầu lên đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557847/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.