"Cậu bị sao đấy?"
Một đóa Hỏa Liên mini nổ tung trước mặt Vệ Hoàn, tiếng bùm vang lên làm Vệ Hoàn nhanh chóng hoàn hồn. Cậu ngước lên, lắc đầu, "Tui không sao đâu, chỉ hơi mệt xíu thôi à." Cậu cười bảo, "Uầy, tuy rằng tui rất mạnh nhưng dù sao tui cũng là nhân loại, tố chất thân thể chắc chắn không thể so sánh với mấy cậu được rồi."
Cảnh Vân lo lắng nhìn cậu, "Vậy... Vậy chúng ta còn đi nữa không? Hay là đêm nay mình nghỉ rồi bàn lại sau?"
Vệ Hoàn cười nói, "Tất nhiên phải đi tiếp chứ!"
Cảnh Vân duỗi hai tay mình ra, "Nếu không thì tui xoa bóp vai cho ông nhá?"
Dương Linh chế nhạo, "Có mà ông bóp cậu ấy chết tươi ý."
"Nghe đúng phết..." Vệ Hoàn cười hì hì né tránh bàn tay bé bỏng sở hữu sức mạnh khổng lồ của Cảnh Vân, sau đó ôm vai cậu nhóc, "Đi sớm về sớm."
Yến Sơn Nguyệt trầm mặc nhìn cậu, nhìn nụ cười dần vụt tắt trên gương mặt và đôi mắt cụp xuống.
Không cần đoán cũng biết là vì ai mà cậu mới có biểu cảm thế này.
Câu nói cuối cùng của Vân Vĩnh Trú cứ chờn vờn trong lòng Vệ Hoàn, mãi mà chẳng chịu tan đi.
Cậu ấy bảo không muốn chờ là có ý gì?
Vệ Hoàn, kẻ luôn tìm được bậc thang cho bản thân, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì đều có thể tìm cách hợp lý hóa nó, trong lúc nhất thời lại không biết phải tìm lý do cho hắn thế nào. Dường như có nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557849/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.