“Các bạn vừa được chứng kiến hiện trường trận thi đấu đối kháng mô phỏng của Đại học Sơn Hải. Hiện tại chúng ta đang bước vào thời gian nghỉ ngơi 10 phút trong lúc chờ đợi tuyển thủ của các đội tiếp theo lên sân đấu.”
Trên màn hình lớn, người dẫn chương trình phỏng vấn chủ nhiệm giáo dục Bạch Hổ của Sơn Hải, “Trận thi đấu ban nãy thật sự vô cùng thú vị, xin mời thầy phát biểu đôi lời, theo thầy thì sinh viên nào đã thể hiện xuất sắc nhất trong trận đấu vừa qua?”
Bạch Hổ Lâm Chính Tắc hắng giọng, “Biểu hiện của mọi người trong trận đấu khi nãy khiến tôi kinh ngạc không thôi. Thực lực mỗi người đều rất mạnh và đều là những nhân tài cần được bồi dưỡng.”
MC lại hỏi tiếp, “Vậy thầy cảm thấy màn thể hiện của sinh viên nhân loại kia thế nào? Biểu hiện của cậu ấy có vượt quá dự tính của thầy hay không?”
“Đúng thế, về việc này…”
Màn hình bỗng chốc tối đen.
Biểu cảm của Vân Vĩnh Trú trong nháy mắt trở nên bực bội.
“Mày còn có thời gian để xem thằng nhân loại kia thi đấu?”
Một người đàn ông có thân hình cao lớn đi xuyên qua kết giới trong phòng, tiến vào.
Vân Vĩnh Trú vẫn như cũ, lười nhác ngồi trên thảm, co một chân, trông vô cùng nhàn nhã. Nhưng cổ tay và mắt cá chân của hắn lại bị ngọn lửa đỏ thẫm xiềng xích lại, giống hệt như tấm chắn lửa trên cửa kia.
“Tao bảo mày ở nhà tự suy ngẫm lại bản thân chứ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505603/chuong-43.html