“Chẳng lẽ là bởi vì huyết khế?” Yến Sơn Nguyệt nhìn chằm chằm vào thanh đao ánh sáng của Vệ Hoàn trong cơn kinh hãi.
Vệ Hoàn nở nụ cười, “Chứ không thì sao?”
Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, đao pháp của Vệ Hoàn nhanh đến mức khiến người người khiếp sợ.
“Năng lực thực chiến của tên nhân loại này đáng sợ vãi linh hồn…”
“Sao cậu ta có năng lực ánh sáng hay vậy? Không phải trên cả Yêu Vực này chỉ có mỗi Vân Vĩnh Trú mới có ư?”
“Lẽ nào sau khi lập khế ước có thể chia sẻ năng lực?”
“Ủa thật hả? Nhưng mấy đứa nhân loại bị nuôi nhốt trước giờ làm gì có đứa nào đạt được yêu lực đâu!”
Trong tất cả các loại vũ khí, súng và đao là hai loại mà Vệ Hoàn am hiểu nhất, từ xưa đã thế rồi. Giờ cầm được vũ khí vừa tay, Vệ Hoàn như thể có được sự hỗ trợ của thần linh, ra tay vừa gọn gàng vừa linh hoạt, từng chiêu thức được tung ra vừa nhanh vừa chuẩn, chẳng hề giống một tay mới trên chiến trường chút nào. Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cách cậu áp chế đối phương đến chết mạnh mẽ tới nhường nào
Hình Diễm đứng trong phòng giám sát nhìn Vệ Hoàn tung chiêu mà không nói lời nào.
Cuối cùng cũng hết thèm giả ngu rồi à.
Dù cho thiên phú của Yến Sơn Nguyệt rất cao nhưng nếu luận về kinh nghiệm thực chiến thì cô vẫn còn kém xa Vệ Hoàn mà khả năng điều khiển trong cự ly ngắn lại khó lòng thi triển. Sau khi bị tuột máu do trúng mấy đao liên tiếp của Vệ Hoàn, cô đành phải dùng Hồ Hỏa dệt một tấm kết giới chắn trước mặt mình.
Hay lắm, đang chờ cưng phòng thủ đây này.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay cậu.
Vệ Hoàn phát tín hiệu thông qua thiết bị liên lạc, “Cảnh Vân, Dương Linh, kế hoạch A.”
Biểu cảm của Yến Sơn Nguyệt thay đổi, cô ngửa đầu nhìn Cảnh Vân bay thẳng về phía Triệu Tinh Kiên.
Chắc chắn có vấn đề. Cô dự định mở phần kết giới sau lưng mình, để dành ra một bên tay nhắm vào Cảnh Vân. Tại khoảnh khắc cô muốn ném Hồ Hỏa qua thì bàn tay đang vươn đến bị một thanh quang nhận đâm trúng.
Yến Sơn Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn Vệ Hoàn thì phát hiện ra vào thời khắc này, mình đã bị vô số quang nhận lơ lửng giữa không trung trong trạng thái chuẩn bị xuất kích bao vây.
“Hiện tại coi như tôi đã hiểu vì sao Vân Vĩnh Trú lại ưa dùng quang nhận thế rồi.” Vệ Hoàn rút tay trái đang duỗi ra lại, gác thanh đao ánh sáng lên vai, khóe miệng cong cong.
“Sướng vãi luôn.”
Yến Sơn Nguyệt cau mày, giương mắt nhìn giá trị sinh mệnh màu xanh lá chỉ còn dư lại một nửa trên đỉnh đầu mình.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Vệ Hoàn nhướng mày, “Thân là đội trưởng thì tốt nhất cậu nên sống sót. Nếu không một khi rắn mất đầu để thua trận thì cậu sẽ phải gánh tội đấy.”
Chẳng nhẽ đây là lý do cậu không trực tiếp ra tay?
Lưng Yến Sơn Nguyệt vào giây phút này như bị kim chích bởi vì cô hiểu rất rõ rằng chỉ cần Vệ Hoàn ra lệnh một tiếng thôi, vô số thanh quang nhận bao vây xung quanh này sẽ đâm nát đồng phục chiến đấu của cô trong tích tắc.
Vốn dĩ nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng Yến Sơn Nguyệt có tính kỹ đến mức nào cũng không tính đến trường hợp Vệ Hoàn có thể sử dụng kỹ năng của Vân Vĩnh Trú.
Ngẩng đầu, Cảnh Vân đã bay đến gần Triệu Tinh Kiên. Ở phía chính diện, Triệu Tinh Kiên đang dùng hỏa trận đối phó với cuộc tấn công mãnh liệt của Dương Linh. Liên Hỏa ngợp trời đồng loạt bay về phía cậu ta, sau đó điên cuồng phát nổ, khói thuốc súng ngập tràn.
“Con mẹ nó, sao khó chơi thế.”
“Con chó nhà cậu được bản tiểu thư đây ứng phó thì hẳn phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ!”
“Đệt!” Cảm giác được Cảnh Vân đang áp sát từ phía sau, tay phải của Triệu Tinh Kiên vung ra sau lưng, ngọn lửa màu cam đỏ như một con hỏa long bay vụt về phía Cảnh Vân.
“A, A Hằng!” Nỗi sợ hãi khi bị tấn công khiến Cảnh Vân né tránh hỏa long theo bản năng, do dự giữa không trung chứ không bay lên trước.
Vệ Hoàn đã sớm đoán được cậu nhóc chắc chắn sẽ sợ hãi, vì thế lập tức cổ vũ thông qua thiết bị liên lạc, “Không sao đâu Cảnh Vân! Nhanh lên! Ông có thể!”
Đồng phục chiến đấu cản lại phần lớn lực công kích thay cậu, nhưng Cảnh Vân vẫn cảm nhận được cơn bỏng rát mà lửa của Triệu Tinh Kiên mang đến. Cơn nóng cháy đáng sợ gần như sắp làm cậu tan chảy.
“Không sao hết không sao hết không sao hết…” Canh Vân lầm bầm, tự giúp mình vượt qua nỗi sợ ngọn lửa như muốn cắn nuốt hết thảy này, bay về phía Triệu Tinh Kiên.
15 mét.
Giá trị sinh mệnh màu xanh lá lơ lửng trên đỉnh đầu giảm xuống còn một nửa.
10 mét.
Thế lửa càng thêm mãnh liệt, giá trị sinh mệnh chỉ còn lại một phần ba, hơn nữa vẫn tiếp tục hạ thấp.
5 mét.
Cảnh Vân có cảm giác mình sắp tan chảy đến nơi rồi, càng ngày càng gần với sự tử vong. Lúc cậu nâng mắt lên, giá trị sinh mệnh đã chuyển từ màu xanh lá sang màu đỏ tươi nguy hiểm.
“Tôi không sợ tôi không sợ, tôi rất mạnh, tôi rất mạnh…”
Triệu Tinh Kiên giật nảy người, thằng nhóc đần độn này vậy mà lại dám xuyên qua hỏa trận khi không có lớp phòng ngự nào!
“Con mẹ nó mày đi tìm đường chết đấy hả!?”
Ngay khi giá trị sinh mệnh không ngừng trôi tuột về con số không, Cảnh Vân băng qua lửa cháy hừng hực, duỗi tay mình ra.
“Bắt được cậu rồi!”
Dứt lời, Triệu Tinh Kiên có cảm giác cẳng chân mình bị bàn tay hữu lực túm chặt, một luồng sức lực hùng mạnh quăng cậu ta ra xa. Đôi cánh dường như chẳng còn chút tác dụng gì, cậu ta chưa từng cảm nhận được lực lượng nào mạnh mẽ đến nhường ấy.
Dựa theo những gì A Hằng dạy, Cảnh Vân thầm nhớ lại buổi huấn luyện một kèm một của Vệ Hoàn.
[Phải bất chấp tất cả, đầu tiên ra sức xoay vòng, xoay đến mức đối phương choáng váng luôn!]
Đúng thế, phải liều mạng xoay vòng vòng. Hai tay Cảnh Vân túm lấy chân Triệu Tinh Kiên, vận dụng sức mạnh khủng bố của mình quăng người cậu ta lên cao, cứ thế xoay hết vòng này đến vòng khác giữa trời, căn bản không cách nào dừng lại nổi. Đến cả Dương Linh cũng bị bộ dạng này dọa sợ, dừng lại đôi tay vẫn phóng Liên Hỏa từ nãy tới giờ.
“Má ơi, nhóc Trùng Minh đào đâu ra sức lực cỡ này dzậy?”
Đừng nói Dương Linh, ngay cả Dương Thăng đang ngồi ở hàng đầu của thính phòng cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng.
Bạn nhỏ mạnh vậy hả ta…
Giờ mà buông tay ra thì chó nhỏ bị quăng tới chỗ nào cũng khó mà biết được. Trong đầu anh tưởng tượng ra cách thức xuống sân khấu của mấy vai ác trong các bộ phim hoạt hình mà anh xem hồi còn nhỏ, ném chúng cái vèo, ting một tiếng hóa thành đốm sao.
[Nu pa ka chi!!!]
Cơn ảo tưởng chấm dứt, Dương Thăng không nhịn được rùng mình, tự lau mồ hôi thay mình.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Mới đầu Triệu Tinh Kiên còn tận lực giãy giụa, phóng lửa ngập trời nhưng đến khi hoàn toàn đánh mất cảm giác thăng bằng, cậu ta chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, cực kỳ buồn nôn, làm gì còn chút sức nào để mà phóng ra tia lửa.
Và cũng chính tại khoảnh khắc đó, Cảnh Vân vâng theo lời dạy của Vệ Hoàn, không hề ném cậu ta lên cao mà dừng vòng quay lại, kéo thân thể cậu ta lao vùn vụt xuống dưới, thả Triệu Tinh Kiên ngã lăn quay ra đất.
Triệu Tinh Kiên bị xoay đến ngu người căn bản chẳng kịp phản ứng lại, đột ngột va chạm với mặt đất như một viên thiên thạch chẳng thể điều khiển được bản thân, khiến cho đá sỏi bay tán loạn, bụi đất bốc lên mịt mù.
Triệu Tinh Kiên muốn lết xuống dưới nhưng cậu ta đã sắp sửa mất đi ý thức luôn rồi, cả người vừa ngây ngốc vừa yếu ớt. Cảnh Vân nhanh chóng bay tới, quỳ một bên gối, đôi tay túm lấy phần ngực áo đồng phục chiến đấu của Triệu Tinh Kiên.
“Mày… mày…” Triệu Tinh Kiên mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của cậu, khổ nỗi tầm mắt lại rời rạc.
Cảnh Vân tỏ vẻ hối lỗi, thanh âm lúc nói chuyện cũng be bé, “Xin, xin lỗi.”
Nhưng Cảnh Vân, người vừa nói xong lời xin lỗi, thoạt nhìn vừa nhỏ yếu vừa đáng thương lại tay không xé toạc đồng phục chiến đấu của Triệu Tinh Kiên thành hai nửa. Giá trị sinh mệnh trên đỉnh đầu của cậu ta nhanh chóng tuột xuống, cuối cùng chạy về 0.
Người của tổ nghiên cứu khoa học ngồi trong phòng quan sát trực tiếp đứng dậy.
“Đậu má? Không phải ông bảo bộ đồ này cực kỳ bền không thể nào dễ dàng bị phá hỏng được hả?”
“Tôi bảo là nó có thể giúp giảm bớt động năng, ngăn cản lực công phá. Độ bền và độ dẻo của nó vô cùng cao… sao tôi có thể nghĩ đến sức mạnh của nhóc Trùng Minh này lớn đến độ cho nó thành mảnh vải tứ thân đâu chứ!”
Thiết bị truyền thanh ở trung tâm bắt đầu thông báo về tình hình chiến đấu.
“Triệu Tinh Kiên của đội A bị loại, Triệu Tinh Kiên của đội A bị loại!”
Yến Sơn Nguyệt trầm mặc nhìn toàn bộ quá trình mà chẳng nói lấy một lời.
Hóa ra là muốn giải quyết tận gốc.
Tận mắt chứng kiến mình tổn thất mất một đại tướng nhưng Yến Sơn Nguyệt thân là đội trưởng lại chỉ hơi nhíu mày.
Vệ Hoàn bắt đầu nghi ngờ.
“Cậu không có lời nào muốn nói à?” Vệ Hoàn cười cười, điều khiển quang nhận áp sát lại, suýt chút nữa đã đâm vào đồng phục chiến đấu đen tuyền của cô.
Vậy mà Yến Sơn Nguyệt vẫn cứ điềm tĩnh như cũ, chỉ lạnh nhạt nói, “Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh.”
Quả nhiên là có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
Lòng háo thắng của Cửu Vĩ nặng cực kỳ, sao có thể nói ra mấy lời thế này được.
Vệ Hoàn nhìn qua Ngải Dao vẫn luôn cứng người đứng nguyên tại chỗ cách đó không xa, dây leo giữa ngón tay cậu ta hình như thô to hơn lúc đầu thì phải, thậm chỉ còn bắt đầu vươn dài ra ngoài.
Khoan từ từ.
“Dương Linh, khai triển toàn bộ hỏa lực, nhắm thẳng vào Ngải Dao!”
Vốn ban đầu Dương Linh có phần không chịu nghe lời nhưng những chiến thuật mà Vệ Hoàn từng đưa ra để thảo luận và phân tích gần như đều ứng nghiệm toàn bộ nên Dương Linh không thể không phục.
“Đã rõ!”
Hai tay em nhắm thẳng vào Ngải Dao đứng trên mặt đất, Liên Hỏa vùn vụt phóng ra tựa lưới trời lồng lộng, nhắm chính xác vào mục tiêu, chỉ đợi một đòn giết luôn.
Ai ngờ ngay lúc này Yến Sơn Nguyệt bắt đầu giãy giụa, cô chẳng màng quang nhận đang vây kín xung quanh, ngang ngạnh đột phá vòng vây. Vệ Hoàn nhìn lượng máu của cô không ngừng rớt xuống, “Quả nhiên nhóc Gia Hủy kia là bản hack đội mấy cậu!”
Hồ Hỏa của Yến Sơn Nguyệt khống chế Hỏa Liên Trận nhưng cô không bắn trả toàn bộ hỏa lực ngược lại bên chủ động công kích, để đối thủ gánh chịu hậu quả mình tự gây ra như trước mà lại điều khiển chúng tụ lại giữa không trung.
Vệ Hoàn dùng quang nhận để tiếng hành quấy nhiễu Yến Sơn Nguyệt, kích thích chín đuôi hồ ly của cô hiện ra. Chín đuôi hồ màu tuyết trắng khổng lồ chiến đấu với quang nhận, bảo vệ cô.
“Chị Cửu Vĩ trâu bò ghê ta.” Vệ Hoàn chỉ đành tự mình xông lên. Cậu chạy lấy đà mấy bước rồi nhảy phốc lên đuôi hồ ly của Yên Sơn Nguyệt. Ngay khi cậu giơ cao thanh đao ánh sáng, định bụng tàn nhẫn đâm xuống thì bỗng nhiên bị đập mạnh vào lưng.
Có gì đó vừa phát nổ…
Cậu trực tiếp nhảy khỏi đuôi hồ ly đang phát nổ, rơi xuống đất, lăn tròn mấy vòng, toàn thân đau như cắt.
Cả thính phòng bộc phát lên tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
“Ủa vụ gì đang xảy ra vậy! Mọi người mau nhìn Tất Phương kìa!”
“Đậu má tui đếch hiểu cho lắm? Này là cố ý hay do bất cẩn dzị!”
“Sao Tất Phương lại tấn công người một nhà thế kia!”
Vệ Hoàn ho khan vài tiếng, khó khăn bò dậy, “Đệt mợ, con mẹ nó Dương Linh cậu có thể ngắm cho chuẩn vào không…”
Lời còn chưa kịp dứt, Hỏa Liên của Dương Linh đã phóng như bay lại đây thêm lần nữa. Vệ Hoàn đột ngột tỉnh táo trở lại.
Cậu chỉ nói cho vui mồm thôi mà giờ hồng thủy ngập mọe điện Long Vương thật luôn nè trời. Hôm qua cậu nên đi mua vé số mới đúng!
Ánh sáng!
Vầng sáng vàng ngưng tụ thành lớp kết giới bảo vệ hình bán cầu trong nháy mắt, che chở cho Vệ Hoàn ở bên trong.
Thấy tình hình như thế, Dương Linh ngơ ngác xoay người, hướng lòng bàn tay mình nhắm vào Cảnh Vân ở bên cạnh.
Cũng nhờ cú xoay người ấy, Vệ Hoàn thấy được sau lưng Dương Linh cắm đầy dây leo màu vàng nhạt, không, thay vì nói là dây theo thì chi bằng nói nó là sợi tơ cùng loại với dây tơ hồng.
Hóa ra là thế, em bị khống chế.
“Cảnh Vân! Nhanh chóng tiêu diệt tên nhóc của Học viện Gia Hủy đi! Cậu ta biết thôi miên…”
Nhưng ngay tại giây phút cậu hét lên ấy, một bóng đèn sáng trưng bỗng bật lên trong đầu Vệ Hoàn, cậu sởn gai ốc cả người.
Không đúng, nhầm rồi.
“Khoan đã, Cảnh Vân! Chạy mau! Đừng qua đó!”
Đã quá muộn.
Vào khoảnh khắc cậu bật thốt thành tiếng, Vệ Hoàn tận mắt nhìn thấy Ngải Dao duỗi một cánh tay khác ra, vô vàn dây leo mảnh dài mọc ra từ giữa kẽ tay cậu ta, xoắn lại thành dây thừng quấn chặt lấy thân thể Cảnh Vân. Trên ngọn dây leo, một đóa hoa nở rộ, tại giây phút cánh hoa rơi xuống, từng sợi tơ màu vàng tựa như dây tơ hồng vươn ra ngoài từ khu trung tâm.
Những sợi tơ ấy quấn lấy tấm lưng Cảnh Vân, lan dần đến gáy cậu nhóc.
Bỗng dưng Cảnh Vân thôi giãy giụa.
Ngải Dao vẫn luôn im lặng không nói lời nào đột ngột cất giọng. Tiếng người ồn ã, Vệ Hoàn chỉ có thể thông qua việc đọc khẩu ngữ để hiểu được ý tứ của cậu ta.
“Xé nát trang phục chiến đấu của cậu đi.”
“Đừng mà! Cảnh Vân! Ông tỉnh táo lại mau!”
Bất luận giọng nói của Vệ Hoàn có cào xé ruột gan đến mức nào thì Cảnh Vân cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đờ đẫn nắm lấy trang phục chiến đấu của mình, xé nát nó một cách hung hãn.
“Cảnh Vân của đội B bị loại, Cảnh Vân của đội B bị loại!”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Thật đáng sợ.
Đây nào chỉ đơn giản là hack game, bảo sao Yến Sơn Nguyệt có liều cả mạng sống cũng muốn bảo vệ yêu quái Gia Hủy này.
Dương Linh lại nhận được chỉ thị từ Ngải Dao, em đáp xuống đất từ bầu trời, bước từng bước đến gần Vệ Hoàn, vừa lại gần vừa dùng hỏa lực mãnh liệt nhất để tấn công cậu. Bất kể Vệ Hoàn nói điều gì, Dương Linh cũng chẳng nghe lọt tai.
Không thể cứ tiếp tục thế này được.
Hỏa lực của Dương Linh là mạnh nhất trong số tất cả những người có mặt tại đây. Sớm hay muộn gì em cũng có thể phá vỡ phòng thủ của chính mình.
Vệ Hoàn cắn răng, phần kết giới sau lưng tan biến, hóa thành vô số thanh quang nhận, chỉ chừa lại lớp phòng ngự ở phía trước. Những thanh quang nhận ấy vẽ ra một đường cong giữa không trung, bay vọt ra sau lưng Dương Linh, cắt đứt dây leo đang bám vào lưng em. Dương Linh tỉnh táo trong vào giây, hỏa lực thoáng ngừng lại. Nhưng Hồ Hỏa lập tức tấn công phần lưng của Vệ Hoàn.
Cậu nhanh chóng so sánh chênh lệch giá trị sinh mệnh giữa mình và Yến Sơn Nguyệt.
Yến Sơn Nguyệt chẳng còn thừa lại bao nhiêu.
“Phiền muốn chết.” Vệ Hoàn nhấc tay lên, tất cả các thanh quang nhận cũng bay lên theo, “Ông đây ghét dạng bài lựa chọn nhất!”
Vừa dứt lời, toàn bộ quang nhận ngay lập tức tấn công Yến Sơn Nguyệt. Đây là chiến thuật vốn chẳng hề nghĩ đến, dù sao thì việc đánh một cô bé đến mức này có hơi không hợp tình người cho lắm.
Cậu cũng có phải Vân Vĩnh Trú đâu.
Giá trị sinh mệnh của Yến Sơn Nguyệt tuột dốc không phanh.
“Chị Sơn Nguyệt!” Dương Linh tạm thời giữ được tỉnh táo cố gắng chạy tới.
“Sốt ruột cái quái gì, cậu là đồng đội của tui đó!” Vệ Hoàn đột ngột phất tay, đợt tấn công kích cuối cùng.
Giá trị sinh mệnh của Cửu Vĩ trôi về 0.
“Yến Sơn Nguyệt của đội A bị loại, Yến Sơn Nguyệt của đội A bị loại!”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Tiễn bớt một kẻ địch mạnh, Vệ Hoàn không nhịn được thở dốc dữ dội, phần ngực của đồng phục chiến đấu màu trắng phập phồng.
Cậu không phải là Vân Vĩnh Trú vẫn luôn quyết đoán sát phạt.
Thế nhưng thỉnh thoảng trở thành Vân Vĩnh Trú cũng sướng ghê.
Khi Yến Sơn Nguyệt rời khỏi sàn đấu, cậu không nhịn được ngó cô một cái lại phát hiện ở tầng hai khán đài có một người đàn ông với thân hình cao lớn vừa mới rời đi. Hình như ông ta hơi mất vui. Trong lúc lơ đãng, Vệ Hoàn bỗng nhìn thoáng qua nắm tay siết chặt bên dưới cổ tay áo âu phục của ông ta.
Ngay tại vị trí hổ khẩu, yêu văn màu lam quen thuộc chợt lóe lên.
Khoan đã—
Nhưng cũng vào giây phút ấy, Ngải Dao lại lần nữa khống chế được Dương Linh.
Dương Linh nâng tay mình lên, đối diện với cậu. Vệ Hoàn cực kỳ mệt tim.
Khi cậu ngoảnh đầu nhìn lại, người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu đen kia đã mất tăm mất tích.
“Mắc gì hồi trước mình mở mồm phán người cùng nhà đánh nhau cơ chứ…”
Nhịn xuống ham muốn tát chết chính mình, Vệ Hoàn vung tay lên, toàn bộ quang nhận bao vây xung quanh Dương Linh. Bấy giờ cậu chẳng buồn nhắm vào mấy cái dây leo kia nữa. Chả có ý nghĩa gì hết, nó chỉ khiến Dương Linh không ngừng rơi vào vòng tuần hoàn tỉnh táo rồi lại bị điều khiển mà thôi.
Thằng nhóc Gia Hủy này thích lề mề chứ bố mày đây lề mề đếch nổi.
“Xin lỗi công chúa nhỏ nha.”
Trong phút chốc, tất cả quang nhận vây kín người Dương Linh, phát động cuộc tấn công mãnh liệt. Mỗi một nhát đều khiến giá trị sinh mệnh vốn chỉ còn một nửa của em rớt mất khoảng lớn.
Rất nhanh sau đó, Dương Linh không thể chống chịu nổi nữa.
Mãi đến khi Vệ Hoàn nghe thấy thanh âm thông báo, “Dương Linh của đội B bị loại, Dương Linh của đội B bị loại!”
Khán giả có mặt trên khán đài đều kinh sợ khi chứng kiến cảnh tượng kia.
“Đậu má, tình hình chiến đấu kích thích vãi đạn! Này làm méo gì phải chiến đấu theo đội, phải gọi là hỗn chiến mới đúng!”
“Chẳng qua mấy đứa bây có thấy tên nhân loại kia trâu bò lắm không? Một mình đấm hết bao nhiêu người cả đám, chiến thuật cũng là nhờ cậu ta nghĩ ra. Giờ đến cả đồng đội bị mất ý thức rồi tạo phản cũng là do cậu ta xử lý…”
“Ờ chứ không sao cậu ta đỗ vào Sơn Hải được?”
Cuối cùng vẫn phải để cậu tự thân ra tay giải quyết.
Việc thao túng quang nhận khiến cho thể lực của Vệ Hoàn nhanh chóng trôi đi, cậu dường như có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của chính mình.
Nhưng tại lúc cậu giơ tay lên, chuẩn bị điều khiển tất cả quang nhận đâm vào Ngải Dao thì một cơn đau đổ ập xuống phía sau gáy.
Đếch ổn rồi.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Bỗng dưng cả người cậu rơi vào cõi hư vô, sàn đấu vốn bị trận đánh của bọn họ phá tan hoang biến mất, tiếng la hét ầm ĩ trong thính phòng cũng tan biến theo, tầm mắt chỉ có thể thấy được sắc trắng mênh mông vô tận, ngoài ra không còn bất kỳ vật thể dư thừa nào nữa.
Giữa khoảng không trống trải, cậu chợt nghe thấy một giọng nói bình thản nhưng lại ngập tràn ham muốn khống chế.
“Giết chết chính mình.”
Giết chết… chính mình?
Trong đầu Vệ Hoàn bắt đầu xuất hiện từ trường hỗn loạn và tạp âm ong ong như một cỗ máy bị dòng điện thất thường gặm nhấm.
Cậu có cảm giác rằng thân thể của mình bị phân tách, chập chờn, giống như có thứ gì đó sắp tách rời ra. Vô số mảnh vỡ và suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, đủ loại thanh âm trộn lẫn vào nhau, ồn ào đến độ cậu chẳng thể phân biệt rõ được điều gì.
Cảm giác thống khổ từ sự phân tách khiến Vệ Hoàn hít thở khó khăn, đầu đau như muốn nứt ra. Cậu nhịn không được ôm chặt lấy đầu mình, quỳ rạp trên mặt đất.
Khó chịu quá, sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Mà giọng nói chẳng chút cảm tình kia lại vang lên lần nữa.
“Giết chết chính mình đi.”
Tự sát.
Tôi phải tự giết chết bản thân…
Thế rồi một giọng nói khác cắt ngang hết thảy hỗn loạn và ồn ào, tựa như sấm sét rơi xuống.
“Tôi thấy cậu điên rồi. Tôi là Cửu Phượng đấy!”
Đây không phải là thanh âm do cậu nói ra! Rõ ràng cậu không hề mở miệng!
Không đúng…
Vệ Hoàn sững người, da đầu tê rần.
Đây là giọng nói của cậu.
Là giọng nói của cậu ở kiếp trước.
Cậu đột ngột ngẩng đầu, giữ cõi hư vô thuần một sắc trắng tinh khôi, cậu dường như nhìn thấy được dáng hình vô cùng quen thuộc. Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ rệt, cậu thấy người nọ mặc đồng phục Phù Dao, giương cao cằm đầy tự tin, dùng biểu cảm vừa phóng khoáng lại kiêu ngạo nhìn mình chăm chú.
“Ê, cậu yếu ớt tới mức này luôn hả?”
Cậu ta nở nụ cười ngập tràn khí phách, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bén nhọn.
Hơi thở của khán giả quanh sân đấu như ngừng lại, bao gồm cả Dương Thăng và Tô Bất Dự ngồi trong thính phòng. Tầm mắt của bọn họ khóa chặt trên người thiếu niên nhân loại trên sân thi đấu này đây. Kết giới bảo vệ trước mặt cậu khi nãy đã biến mất hoàn toàn, rồi chúng hóa thành vô vàn thanh quang nhận sắc bén, bao vây cậu trong trạng thái chờ xuất kích.
Chỉ là một trận giao chiến ngắn ngủi nhưng thế trận cứ lật ngược hết lần này đến lần khác. Vài phút trước vẫn còn là vũ khí sắc bén nhất của Vệ Hoàn để tiêu diệt kẻ địch nhưng giờ đây lại tự nhắm vào chính mình. ngôn tình hoàn
Ánh mắt cậu đờ đẫn, từ từ lại gần Ngải Dao như một con rối gỗ, y hệt nô lệ của cậu ta. Cậu nhỏ giọng thầm thì vô cùng thành kính, “Tuân mệnh.”
Dây leo điên cuồng sinh sôi nảy nở, dường như muốn bám rịt lấy cả tấm lưng Vệ Hoàn. Ngải Dao tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Giỏi lắm.”
“Ngay bây giờ, thao túng toàn bộ quang nhận, giết chết chính mình, kết thúc trận thi đấu này đi.”
Vệ Hoàn ngơ ngác gật đầu, “Đã rõ.”
Cậu cứng ngắc giơ tay mình lên.
Toi rồi, toi rồi, lần này thực sự toi đời rồi.
Người xem trên khán đài thấp thỏm lo âu chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng, thậm chí có người nhắm mắt lại vì không muốn tin.
Cánh tay phải mạnh mẽ quật xuống dưới.
Kết thúc rồi.
Quang nhận lập tức bay vùn vụt về phía Vệ Hoàn, dùng cách tự sát oanh liệt nhất.
Khóe môi Ngải Dao cong lên, “Rất tốt…”
Nhưng lời còn chưa kịp dứt, những thanh quang nhận vốn chỉ cách cơ thể Vệ Hoàn chưa đến một milimet đột ngột thay đổi phương hướng, dùng tốc độ không ai ngăn cản nổi hung ác nhào thẳng vào người Ngải Dao, hệt như những chú chim sợ hãi điên loạn!
“Không! Không thể nào!”
Ngải Dao không đường phản kháng, giá trị sinh mệnh nhanh chóng tuột dốc, mãi đến khi chạm đáy.
Thông báo vang lên.
“Ngải Dao của đội A bị loại, Ngải Dao của đội A bị loại!”
Toàn bộ khán giả bị sự xoay chuyển lạ thường này gây sốc tập thể, đơ người ngay tại chỗ. Trong lúc nhất thời sân thi đấu lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy âm vọng của tiếng thông báo.
Vệ Hoàn giơ tay phải của mình lên, tất cả quang nhận đã hoàn thành cuộc ám sát đồng loạt quay lại với cổ tay cậu như chim mỏi về tổ, cuối cùng ngưng tụ thành một chiếc vòng tay mạ vàng.
Cậu bóp bóp cổ mình, đảo mắt nhìn quanh.
“Ngơ ngác làm chi vậy? Vỗ tay lên.”
Đến lúc này, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay dai dẳng như sóng thủy triều. Càng ngày càng có nhiều người đứng dậy, reo hò khen ngợi cho tên nhân loại vốn luôn bị kỳ thị đứng ở đáy Sơn Hải này.
“Đệt, kỹ thuật diễn xuất đỉnh cỡ này thì học đánh nhau làm mọe gì, đi làm diễn viên cho nhanh, bảo đảm nổi tiếng toàn Yêu Vực.” Rốt cuộc Vệ Hoàn cũng cười rộ lên, nhìn sang Ngải Dao vẫn chưa kịp rời sàn đấu, “Cậu có thể khống chế hồn phách đúng không?”
Ngải Dao bò dậy khỏi mặt đất, thở hổn hển, “Đúng thế. Nhưng cậu… Điều này không thể nào xảy ra được, dù là hồn phách của nhân loại tôi cũng…”
“Tất nhiên cậu không thể…” Vệ Hoàn cười ngắt lời cậu ta, “khống chế linh hồn tôi.”
Bởi vì thể xác và linh hồn này chẳng hề tương xứng.
Không ai có thể chế ngự được yêu hồn của Cửu Phượng, ngoại trừ chính bản thân tôi.
Cậu bước đến bên cạnh Ngải Dao, vươn tay ra, nụ cười trên mặt vừa chân thành vừa thân thiện, “Cậu lợi hại lắm, không hổ là vũ khí bị mật của đội các cậu.”
Dương Linh và Cảnh Vân bay xuống dưới, hưng phấn ôm lấy Vệ Hoàn.
“Chúng ta thắng rồi? Thắng thật ư!?”
“Chứ ông nghĩ sao hả tên nhóc Trùng Minh ngốc nghếch này, nhân loại ngu ngốc là người duy nhất còn sống đó! Tất nhiên là tụi mình giành được chiến thắng!”
Vệ Hoàn quay đầu, thấy Cửu Vĩ và Thiên Khuyển cũng đã trở lại sân thi đấu. Trên mặt Yến Sơn Nguyệt khẽ nở nụ cười khó có thể nhìn thấy. Còn Thiên Khuyển cho dù không phục cũng chỉ hừ một tiếng rồi quay phắt mặt sang chỗ khác, chẳng thèm nói lời nào.
Đã lâu rồi không cảm nhận được cảm giác kề vai chiến đấu cùng đồng đội và đạt được thắng lợi như thế này.
“Hiện tại tôi xin tuyên bố kết quả của trận chiến đối kháng mô phỏng, thắng lợi thuộc về đội B!”
Được mọi người vây quanh, Vệ Hoàn không kìm được ý cười thoải mái nở rộ trên gương mặt.
Nhưng giữa những tiếng reo hò dời non lấp bể ấy, hình như cậu loáng thoáng nghe thấy được một thanh âm khác thường.
Lần theo dấu vết, Vệ Hoàn cúi đầu, nhìn chăm chú vào ngón tay của chính mình.
Chẳng biết có phải là do di chứng sau khi bị điều khiển hay không, cậu có hơi hoa mắt. Trong lúc hoảng hốt, cậu thấy trên đầu ngón tay của bản thân vương vấn mấy vệt màu lam cực kỳ nhạt nhòa, nhạt đến mức khó lòng nhìn rõ.
Và cả thanh âm của ngọn gió.
꧁༺༒༻꧂
(*)Tác giả có lời muốn nói: Chương này tui viết vô cùng lưu loát, vô cùng sướng tay luôn, tốc độ tay nhanh đến nỗi bàn phím bốc lửa. [Biện pháp nói quá]
Nguyên hình của Ngải Dao là cỏ Dao trong Sơn Hải Kinh. “Sau khi con gái của Thiên Đế qua đời, được gọi với tên Nữ Thi, hóa làm cỏ Dao, lá của nó lẫn lộn vào nhau, hoa có màu vàng, quả như tầm gửi, khi uống vào có thể mê hoặc lòng người.” Nói tóm lại thì là ăn phải nó thì bị mê hoặc á, y chang lúc bị chuốc thuốc mê, ai nói gì cũng nghe theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]