Vân Vĩnh Trú đeo cặp kính gọng bạc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, trông thoáng qua rất có cảm giác cấm dục của kẻ vừa văn nhã lại vừa suy đồi. Nhìn hắn mặc đồng phục huấn luyện viên lâu rồi, giờ hắn bỗng đổi sang phong cách khác Vệ Hoàn cảm thấy không quen cho lắm, nhịn không được liếc thêm mấy lần. Song, gương mặt thật sự quá đỗi xinh đẹp, ngay cả một thằng đàn ông như cậu ngắm xong cũng…
Cũng cái gì mà cũng! Vệ Hoàn chột dạ chớp chớp mắt, trái tim đập kinh hoàng.
Cậu vừa mới nghĩ cái gì vậy hả.
“Sao em chẳng nói lời nào?” Vân Vĩnh Trú lại hỏi.
Đôi tay cứ thế bị đối phương siết chặt, trong lúc nhất thời không thể bịa được lý do thoái thác gì cho thích hợp. Có lẽ là do trước kia cậu và Vân Vĩnh Trú vốn là bạn học của nhau, bây giờ bỗng dưng chuyển đổi thân phận thành huấn luyện viên, thế nhưng trong lòng cậu, hắn vẫn là đối tượng mà mình đùa giỡn năm ấy, lại dùng hình tượng như kia để xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu có cảm giác đang chơi trò chơi nhập vai.
Có điều, siết chặt quá đi mất.
“Đau…”
Nghe tiếng cậu kêu, Vân Vĩnh Trú lập tức thả lỏng tay ra, trên mặt hiện lên vẻ hối lỗi.
Vệ Hoàn rút tay mình lại, sờ lên vết thương bị quang nhận cắt qua ban nãy. Vân Vĩnh Trú cũng nhìn thấy, biết cậu lấy máu làm dung môi liền hỏi, “Tại sao em lại làm điều này?”
Mắc gì cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505601/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.