Ngày mười ba tháng bảy, trời âm u.
Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường, Thiệu Cảnh thức dậy vào buổi sáng rồi chạy tới Tiểu Hồ thành, chỉ là thời gian đã muộn hơn những ngày bình thường một canh giờ, hơn nữa khi hắn đi tới ngã tư đường thì dừng lại chứ không định bước vào Thiên Phong lâu.
Đệ tử của Huyền Thiên Tông làm việc ở Thiên Phong lâu mỗi tháng đều được dùng một ngày để nghỉ ngơi, hôm nay chính là ngày nghỉ của Thiệu Cảnh. Mấy ngày nay, mỗi khi tạm dừng một ngày làm việc không dễ dàng thì Thiệu Cảnh đều đi dạo đến một nơi mà hắn khá yêu thích ở trong Tiểu Hồ thành, tuy nói ngày thường ở Thiên Phong lâu làm việc vẫn có một khoảng thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài nhìn ngắm phố phường nhưng nó thường chính là đoạn thời gian ngắn ngủi khi không có khách để mọi người nghỉ ngơi hoặc thừa dịp ăn cơm, đi trong thời gian ngắn như vậy thì có thể thấy được bao nhiêu thứ chứ, hơn nữa còn có thể bị các sư huynh nghiêm nghị khiển trách nên Thiệu Cảnh thậm chí còn không dám đi quá xa.
Cho nên niềm vui của Thiệu Cảnh trong cuộc sống như vậy chính là khoảng thời gian ngắn ngủi được đi dạo qua khu phố đầy những tửu điếm hoặc cửa hàng tạp hóa.
Đi đến ngã tư đường trong Tiểu Hồ thành, nhìn thấy đám người chật chội và náo nhiệt không hiểu vì sao Thiệu Cảnh bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lão Hầu. Định dời đi, lão Hầu đi Vạn Yêu cốc mạo hiểm vào ngày mồng bốn đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-luan-hoi/1465646/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.