Thiệu Cảnh lại đi ra khỏi phòng một lần nữa, hắn đứng lặng lẽ trên bậc thềm của cánh cửa gỗ hưởng thụ những ánh mắt nhạt nhòa của buổi sáng sớm từ trên bầu trời rọi xuống rồi thở ra một hơi dài mệt mỏi, ngắm nhìn sườn núi khắp nơi cây xanh cỏ xanh rờn, sinh cơ dạt dào và cảm nhận từng cơn gió núi quất vào mặt khiến cho hắn cảm giác quang cảnh trước mặt cùng với gian phòng ở phía sau lưng phảng phất cứ như là hai thế giới khác nhau vậy.
Hắn tiến lên trước, đặt tay xuống lan can và nhìn ra bốn phía, chung quanh vẫn chỉ là những con đường trống trải không một bóng người, xa xa có một vài người đang đi lại ở những tầng lầu bên trên nhưng là tất cả đều chạy thật vội vàng, không một ai nhìn thoáng qua nơi này dù chỉ một lần, họ cứ đi và cứ đi. Một ông cụ bình thường còn bị con trai của gã trưởng lão quyền cao chức trọng đánh cho gần chết thì còn ai có rỗi hơi đi xen vào việc của người khác không?
Thiệu Cảnh đứng im lặng một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi nơi này giống như hắn chỉ là người tùy ý đi ngang qua vậy, Tiểu Trư đi theo khi bên cạnh hắn và lười biếng ngáp ngáp.
Nửa canh giờ sau, Thiệu Cảnh mang theo Tiểu Trư đã vào bên trong Tiểu Hồ thành.
Lúc này không khí đã bắt đầu náo nhiệt ở ngã tư đường, những đệ tử trong Thiên Phong lâu lại treo chiếc đại biển viết ba chữ vàng bằng nét bút phá cách và bắt mắt ở giữa chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-luan-hoi/1465645/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.