Giọng nói của cô run rẩy. Toàn thân cô cũng run lên từng đợt. Cô ôm lấy cơ thể ướt đẫm của hắn, cố gắng truyền cho hắn chút hơi ấm. Cô sợ... sợ hắn chết vì cái lạnh này.
"Ừ... điên mất rồi... điên vì yêu em..."
"Hạ Nghiên... tôi sẽ không từ bỏ em..."
"... Trừ phi tôi chết!"
...
Sau trận dầm mưa đó, hắn lăn ra cảm. Hắn nằng nặc đòi ở lại nhà cô, bắt cô chịu trách nhiệm vì đã bỏ mặc hắn, nếu không, hắn kiện. Bị uy hiếp trắng trợn, cô chỉ đành gật đầu tuân lệnh.
"Anh... anh tạm thời cuốn chăn đi. Tôi ra ngoài mua thuốc, tiện thể mua quần áo cho anh."
Trong trạng thái trần truồng chỉ cuốn chăn mỏng, hắn lao đến ôm lấy cô. Hạ Nghiên rối rắm, cố gắng thoát khỏi hắn.
"Vợ, bình tĩnh lại! Em đừng khơi mào dục vọng của anh. Lẽ nào đến người bệnh em cũng không tha. Đúng là cầm thú cũng không bằng."
Hạ Nghiên: "..." Cmn anh!
...
"Papa... ổn không ạ?"
Hạ Vũ ngồi bên giường, nhìn hắn nằm bên cạnh thở hổn hển. Hơi thở của hắn nóng như lửa đốt.
"Ổn... ổn sao được. Sốt gần 40 độ."
"Tiểu Vũ, con kể chuyện của con và mẹ cho cha nghe đi."
Bảo bảo gật đầu, bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện từ khi bản thân có nhận thức.
4 năm ở nước ngoài, cô thay đổi công việc không biết bao lần, từ những công việc như lao công, bán đồng nát đến phục vụ, bồi bàn. Thậm chí... hát ở quán Bar.
"Gia đình con lúc đó không mấy khá giả, có ông bà, có mẹ, có chú Phong... hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-phi-toi-chet/909818/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.