"Ông, ông vừa lòng chưa? 4 năm qua, cháu nghe theo tất cả lời ông nói. Cháu cố gắng nhiều như vậy, đem gia tộc đi đến đỉnh cao. Cháu làm tất cả... chỉ vì để được yêu cô ấy, được cùng cô ấy xây một tổ ấm."
"Cô ấy đi rồi... cố gắng của cháu còn ý nghĩa gì nữa?"
Hắn gào lớn. Giọng nói tràn đầy sự căm phẫn tột độ. 4 năm ròng, trái tim hắn vẫn chưa từng thay đổi, lúc nào cũng hướng về một người. 4 năm ròng, hắn lao đầu vào công việc, thậm chí mấy lần suy kiệt đến nỗi nhập viện, chỉ để bản thân không nhớ đến một người. 4 năm ròng, hắn tự dằn vặt, tự làm đau chính mình, chỉ để áp chế nỗi nhớ nhung không nguôi về một người. Tình yêu của hắn, dù là 4 năm, hay là cả đời vẫn sẽ không thay đổi.
Hắn ở trước mặt cô, lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng lưu manh bỉ ổi. Nhưng đâu ai biết, trái tim hắn có bao nhiêu tổn thương lẫn cô đơn. Ngày hắn gặp cô 4 năm sau, hắn cảm thấy bản thân như sống lại. Vậy mà giờ đây... vệt sáng duy nhất trong thế giới của hắn... lại một lần nữa rời xa hắn.
"Ông, cháu không biết ông nghĩ thế nào. Nhưng cháu sẽ không buông tay. Cả đời cháu chỉ lấy một mình Hạ Nghiên. Nếu không thể để cô ấy lấy cháu, vậy cháu từ bỏ tất cả, chạy đến nhà cô ấy ở rể!"
Hắn không nể mặt bất cứ ai, dù là cha mẹ hay ông nội. Hắn chạy đi tìm cô. 4 năm chờ đợi, 4 năm mệt mỏi, 4 năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-phi-toi-chet/909817/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.