Chương trước
Chương sau
Người nhà họ Trần đều có vẻ mặt như vậy, nói thế nào thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đều cần phải quan tâm một chút mới đúng.

Vậy nên trong lúc mọi người còn chưa ngồi vào mâm thì Dư Chu liền hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần đại nương và Trần thúc đều thở dài một hơi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc bát không trên bàn nửa ngày cũng không có ý định nói chuyện.

Lại đợi thêm một lúc Trần thẩm mới nói: "Không phải hôm nay có tuyết rơi sao? Tiểu Quyên ồn ào nhất quyết đòi ca nó cùng nó đi lên núi bắt thỏ, kết quả hai đứa nó chơi đùa quá mức chạy tới phía bên động Thanh An gặp được vị hôn thê của Trần Phong ở đó."

Dư Chu nghe xong nâng mắt nhìn về phía Trần Phong một cái, khó trách một tên thường ngày vẫn líu ríu luôn miệng hôm nay lại yên tĩnh như vậy, thì ra là chuyện liên quan đến vị hôn thê của cậu ta.

Có điều việc liên quan đến thê tử chưa qua cửa của đối phương thì dù Dư Chu có là huynh đệ cũng không tiện hỏi nhiều.

Nhưng để Cẩm Xuyên mở lời thảo luận về chuyện này lại dễ hơn nhiều, trước đây cậu từng được nghe Trần thẩm nhắc qua một chút ít chuyện liên quan đến vị hôn thê kia của Trần Phong, suy nghĩ một chút mới thăm dò hỏi:

"Có phải gặp được nàng đang làm việc?"

"Đúng vậy," Trần thẩm hít sâu một hơi nói, "Cái thời tiết này đến nước bên trong ao cũng đều sắp đông thành băng rồi mà nàng ấy vẫn đang phải ngồi giặt tã lót cho nhi tử của huynh tẩu mình, lúc Tiểu Quyên đi qua tìm nàng liền thấy hai tay nàng đều đã bị đông lạnh tới nứt nẻ hết cả ra rồi."

Cẩm Xuyên và Dư Chu nghe tới đó đều không khỏi khẽ run lên một cái, mấy ngày hôm nay đặc biệt lạnh, các hộ trong thôn bọn họ nếu như nhà nào có đồ cần giặt giũ cũng quả quyết không để cho cô nương trong nhà đi tới bên bờ sông gặt giũ.

Hai nhà bọn họ thì lại càng không cần phải nói, chỉ người trong nhà họ biết, kể từ khi trời bắt đầu chuyển lạnh thì Trần thẩm liền chưa từng để Tiểu Quyên phải đụng tới việc giặt giũ y phục, nói là sợ nàng bị đông lạnh trong thời gian dài dễ bị cước tay, ảnh hưởng tới việc học thêu thùa cùng với Cẩm Xuyên.

Mà nhà hai người họ cũng không khác là mấy, Dư Chu là một người vừa cẩn thận tỉ mỉ lại biết thương người của mình, trước mùa đông hắn không có thời gian lên núi chặt củi liền tìm người trong thôn để mua, đốt đã nhiều ngày như vậy mà số củi còn lại vẫn đủ chất hết hơn một nửa cái sân sau nhà, đoán chừng đốt đến đầu xuân vẫn còn dư nữa, vậy nên bất kể cậu làm gì cũng sẽ không thiếu nước nóng.

Chính bản thân không cần chịu đựng nỗi khổ này nên càng khó có thể thản nhiên khoanh tay đứng nhìn người khác chịu khổ.

Tiểu Quyên hít hít mũi sụt sịt bổ sung thêm: "Nàng mặc đồ thật là mỏng, con muốn cởi áo khoác ngoài đưa cho nàng mà nàng không chịu đồng ý."

Trần đại nương nghiêm mặt liếc Tiểu Quyên một cái giáo huấn nói: "Một cô nương chưa đề thân như con về sau ở bất cứ tình huống nào đều không được phép nói mấy lời như cởi y phục ở trước mặt người khác biết chưa?"

Bình thường bà đều rất hiền từ đôn hậu, đặc biệt là với Tiểu Quyên lại càng ít khi nghiêm mặt nói chuyện như vậy.

Tiểu Quyên bị dọa cho sợ hãi, lắp bắp nói: "Con... về sau con không dám nữa."

Lúc này Trần đại nương mới hơi gật đầu nói, "Nàng không nhận áo khoác ngoài của con là đúng, chưa nói tới chuyện giữa ban ngày mà con muốn đưa áo khoác trên người cho nàng, dù cho trên tay có nhiều thêm một bộ cũng không thể lấy, nếu nàng mặc nó trở về thì biết giải thích với huynh tẩu của nàng như thế nào đây?"



"Nhưng vẫn tốt hơn là bị đông lạnh mà." Tiểu Quyên lẩm bẩm nói.

"Con bé ngốc này, ngươi là bị ta với cha nương ngươi chiều chuộng quá mức rồi," Trần đại nương thở dài lắc đầu nói, "Lúc cha nương Tiểu Ngọc còn sống cũng chưa từng để nàng thiếu ăn thiếu mặc, hiện giờ mới qua hai mùa đông mà thôi, những y phục trước đây cũng chưa đến nỗi mặc không vừa nữa, lẽ nào ngươi cũng không nghĩ thử xem là vì sao nàng không có để mà mặc nữa sao?"

"Con..." Tiểu Quyên mím môi nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói:

"Bởi vì tẩu tử của nàng, trước đây con nghe người trong thôn họ từng nói tẩu tử của nàng đối xử với nàng ấy rất tệ."

Trần đại nương khẽ gật đầu.

Cẩm Xuyên thấy ngay cả những lời này người bên Trần gia đều dám nói trước mặt cậu với Dư Chu liền biết họ không để ý việc hai người họ có thể biết rõ ngọn ngành mọi chuyện nên cậu mới hỏi tiếp:

"Vậy có biện pháp nào giải quyết hay không ạ?"

Trần đại nương nói: "Ý của ta và cha nương Trần Phong chính là ngày mai đi tìm bà mối tới xem có thể đem chuyện thành thân cho hai đứa định ra vào trước tết hay không."

Hôm nay đã là đầu tháng chạp, nếu thực sự muốn thành thân vào trước tết thì đúng là có hơi gấp gáp, có điều người đối đãi khắt khe với Tiểu Ngọc chính là huynh tẩu ruột thịt của nàng, Trần Phong chỉ là vị hôn phu có hôn ước mà thôi, theo lý mà nói trước khi thành thân thì dù chuyện có thế nào cũng không tới lượt Trần gia nhà họ quản.

Vậy nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là làm lễ thành thân sớm một chút, đem người cưới về nhà là sẽ không có chuyện gì nữa.

Hôm nay bởi vì chuyện liên quan đến vị hôn phu của Trần Phong mà hứng thú nói chuyện trong bữa cơm của mọi người giảm hẳn, mặc dù đồ ăn vẫn rất ngon nhưng không cách nào cảm nhận được không khí náo nhiệt vui vẻ như trước.

Mọi người vội vàng qua loa ăn xong bữa tối là người bên Trần gia liền quay trở về nhà, trước khi rời đi Trần thẩm còn hối lỗi quay qua nói với hai người:

"Hôm nay thật sự không có tâm trạng thưởng thức bữa ăn ngon này, lãng phí mất một phen ý tốt của hai ngươi các ngươi rồi, đợi sau khi mọi chuyện quyết định xong ta lại mời các ngươi qua nhà cùng ăn bữa cơm sau."

"Thẩm nói gì vậy ạ, chuyện nhà ngài còn không phải chuyện của nhà ta với Dư Chu hay sao?" Cẩm Xuyên cười nhẹ nói, "Nếu có vấn đề gì cần đến chúng ta hỗ trợ thì thẩm cứ việc nói ra nhé."

"Được được." Trần thẩm đáp hai chữ được liên tiếp.

Dư Chu cũng vỗ vỗ vai Trần Phong dùng phương thức biểu đạt phi ngôn ngữ thể hiện sự ủng hộ của chính mình.

Bầu trời vào đêm, từng hạt tuyết lần lượt đua nhau rơi xuống.

Lúc đi tới cửa sảnh chính thì Dư Chu không để Cẩm Xuyên tiến lên phía trước thêm nữa mà tự mình tiễn người Trần gia ra ngoài cổng, đợi mọi người đã rời đi hắn liền thuận tay chốt then cửa lại.

Chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đến lúc quay trở lại thì trên đỉnh đầu cùng với hai vai hắn đã bị phủ một lớp tuyết trắng.

Cẩm Xuyên nhanh chóng lấy khăn tay qua gột lau giúp hắn.

Tiếp đó hai người lại cùng nhau thu dọn đống nồi niêu bát đũa trên bàn mang đi rửa, Dư Chu ngồi rửa sạch còn Cẩm Xuyên ở bên cạnh đun nước nóng.

Một người hai tay ngâm trong nước nóng, một người ngồi ngay cạnh kệ bếp nên dù thời tiết bên ngoài có là tuyết bay đầy trời thì cả hai cũng không ai cảm thấy lạnh.

Dư Chu nhớ tới mấy lời Tiểu Quyên nói trước đó liền không nhịn được hỏi:

"Trước đây mỗi khi đến mùa đông thì đệ cũng phải giống như Tiểu Ngọc sao?"

"Cũng không đến mức đó." Cẩm Xuyên bật cười bắt đầu hồi ức lại những chuyện trước đây, " Trước khi mẫu thân sinh bệnh thì chuyện làm ăn trong nhà vẫn còn khá tốt, mặc dù phụ thân không thích ta thế nhưng những công việc vất vả trong nhà cũng đều có hạ nhân làm cả, dù cho bọn họ sẽ cố ý chểnh mảng một chút nhưng cũng vẫn sẽ làm hết."

"Lúc mẫu thân ta qua đời thì việc buôn bán trong nhà cũng càng ngày càngsa sút lụi bại, hạ nhân cũng bị điều đi hết nên những việc của bản thân ta chỉ có thể tự mình gánh vác, tới mùa đông cũng có những lúc không có nước nóng, không có than củi để dùng nhưng ít nhất chưa từng phải giặt giũ y phục cho tất cả mọi người trong nhà như thế."

Dư Chu nhỏ giọng ' Ừ' một tiếng xong liền không gặng hỏi thêm nữa, thế nhưng trong lòng hắn có thể đại khái đoán được, cậu không cần phải giặt y phục cho tất cả mọi người cũng bởi vì cậu là một ca nhi mà kế mẫu lại là nữ tử cho nên nếu để cậu làm mấy việc này sẽ không thích hợp mà thôi.



Còn những công việc nặng nhọc khác chắc chắn cậu cũng phải làm không ít, nếu không lúc hai người mới gặp làm sao một người chưa từng phải xuống ruộng làm việc đồng áng như Cẩm Xuyên trên bàn tay lại có nhiều vết chai như thế được cơ chứ.

Hai người nói thêm vài câu thì Cẩm Xuyên bắt đầu nói lái sang chuyện khác:

"Nếu như Trần Phong muốn thành thân trước tết thì con lợn mà chúng ta đặt với nhà họ từ trước có lẽ bên Trần thẩm sẽ muốn giữ lại để trong nhà tự dùng."

Bắt đầu từ mùa xuân thì bên Trần gia đã nuôi dưỡng hai con lợn, nuôi đến gần tết thì cũng đã lớn có thể giết thịt, ý tưởng ban đầu của Trần thẩm là để nhà Dư Chu mua khoảng một nửa hoặc một phần tư con lợn là đủ cho nhà hắn ăn tết rồi.

Thế nhưng hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên trong khoảng thời gian từ đầu xuân tới hết hạ thực sự đã ăn rau dại tới phát ngán phát sợ luôn rồi, hai người thảo luận một chút liền quyết định mua cả một con lợn về dùng.

Đặc biệt là Dư Chu, hắn cảm thấy loại lợn đen nơi này nuôi vốn cũng không lớn là bao, nguyên một con lợn sau khi giết mổ làm sạch thì cân cả thịt cả xương cốt cũng chỉ được khoảng tầm bảy mươi đến bảy năm cân là cùng, sau khi làm thịt khô, xúc xích và sườn heo hun khói xong thì cũng không dư lại được bao nhiêu.

Lợn nhà nuôi thịt mỡ lại khá nhiều, sau khi rán dầu xong làm thành hai hũ tóp mỡ thì cũng coi như gần hết một con lợn rồi.

"Đợi thêm vài ngày nữa xem thế nào," Dư Chu ngẫm nghĩ nói, "Năm nay trong thôn có khá hiều nhà nuôi lợn, đến gần tết đa số mọi người đều muốn bán đi cả, chúng ta đợi bên chỗ Trần Phong định ra được ngày lành rồi mới đi nhà khác tìm mua cũng không muộn."

Cẩm Xuyên cũng nghĩ như vậy nên không nói thêm nữa.

Có điều hiện thực không cho hai người cơ hội đi tìm nhà khác để mua.

Bởi vì ngày hôm sau Trần thẩm tìm bà mối tới bàn chuyện thì bất kể bọn họ có nói như thế nào, huynh tẩu nhà Tiểu Ngọc đều muốn ngày thành thân được định vào đầu xuân sang năm.

Cứ như đặc biệt sợ mùa đông năm nay với mùa gieo trồng đầu xuân sang năm sẽ thiếu đi một người làm việc vậy.

Tin tức này là do Trần Phong tự mình đi qua nói với hai người bọn họ. Có những chuyện khi đối mặt với trưởng bối trong nhà thực không biết nên mở miệng như thế nào, mà phụ mẫu đã tốn nhiều tâm sức với chuyện của cậu ta như vậy rồi, giờ nói thêm nữa cũng cảm thấy không được hay cho lắm.

Nhưng ở trước mặt Dư Chu sẽ không giống vậy, bối phận của hai người họ ngang hàng với nhau, mà trừ người trong nhà ra Dư Chu lại là người thân nhất với cậu ta nên có rất nhiều chuyện có thể dễ dàng tâm sự nói ra.

Trần Phong im lặng hồi lâu mới nhịn không được túm tóc nhíu mày nói:

"Thấy nàng bị huynh tẩu đối xử như vậy mà ta lại không giúp được gì thì ta liền cảm thấy bản thân mình cực kì vô dụng."

"Sao có thể chứ, không phải ngươi đã tới cầu thân rồi sao?" Dư Chu vỗ vỗ vai Trần Phong an ủi nói.

Hắn đại khái có thể đoán được tâm trạng của Trần Phong lúc này, chuyện hôn sự của cậu ta đã được định ra từ lâu, hai người lại có quen biết từ trước mà thỉnh thoảng còn có thể gặp mặt lẫn nhau nữa, có nền tảng tình cảm cơ bản nên việc sản sinh ý muốn bảo vệ đối phương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Trần Phong tiếp tục nói: "Các ngươi không biết tẩu tử của nàng xấu xa tới mức nào đâu, nàng ta trực tiếp nói thẳng với chúng ta và bà mối rằng mùa đông năm nay với vụ xuân năm sau cần người ở nhà làm lụng nên đừng mơ có thể ấn định ngày thành thân trước tết."

Dư Chu và Cẩm Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đầu hai người đồng loạt xuất hiện cảnh tượng một phụ nhân với vẻ mặt khắc nghiệt đang vênh váo tự đắc nói chuyện.

Cẩm Xuyên do dự một chút mới hỏi: "Ngày thành thân được ấn định vào ngày mấy tháng tư?"

"Mùng hai tháng tư." Trần Phong đáp.

Cẩm Xuyên gật nhẹ đầu, "Vậy còn khá tốt."

Trần Phong trợn tròn mắt nói, "Còn tận gần bốn tháng nữa đó!"

Cẩm Xuyên biết cậu ta đang nghĩ tới cái gì liền giải thích nói:

"Thời gian bốn tháng đối với người đang phải chịu đựng sự bất công cực khổ mà nói đúng là rất dài, thế nhưng đối với người có thể trông chờ vào một tương lai tươi sáng mà nói chỉ cần vượt qua được một ngày cũng là đang dần tiến tới gần hơn với ánh sáng một bước."

Trần Phong ngẩn ngơ một lúc mới nhẹ gật đầu: "Ta hiểu được ý của ngươi rồi."



Sau khi tiễn Trần Phong ra về Dư Chu kéo Cẩm Xuyên ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, hắn ngồi đọc sách còn Cẩm Xuyên ngồi bên cạnh thêu thùa, không khí không khác gì với vô số những ngày tháng trước đó.

Giọng điệu nói chuyện của Dư Chu tự nhiên như thể đang thảo luận xem hôm nay ăn gì để nói, "Nếu ta có thể quen biết với đệ sớm hơn một chút thì tốt rồi."

Cẩm Xuyên sững người một lúc, vành mắt ươn ướt nói, "Lúc ta thê thảm nhất huynh đã mang ta về đây, còn có khoảnh khắc nào càng thích hợp hơn so với lúc ấy sao?"

Dư Chu chỉ mỉm cười không nói.

Lúc hắn xuyên qua tới nơi này cũng bởi vì trong nhà không có gì để ăn nên mới đi tìm rau dại, đúng lúc Cẩm Xuyên theo gã phụ thân đáng khinh của mình đi ngang qua nơi này, trong khoảng thời gian đó Cẩm Xuyên còn bị phát sốt rồi bị phụ thân của chính mình ném đi. Đủ các loại trùng hợp này đã có thể hiếm gặp hơn cả hiện tượng sao chổi va chạm với trái đất rồi, thế nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn có những suy nghĩ tham lam rằng nếu như hắn có thể gặp được Cẩm Xuyên sớm hơn thì cậu đã không phải chịu đựng nhiều khổ cực đến thế.

Hôn sự của Trần Phong bị đẩy lùi sang gần bốn tháng sau, con lợn nhà Trần thẩm nuôi đến hiện tại cũng đã trưởng thành, lại nuôi thêm bốn tháng nữa thì không biết còn phải tốn mất bao nhiêu là lương thực, thường thì những nhà có đủ điều kiện để nuôi tiếp cũng sẽ không muốn nuôi không thêm mấy tháng này.

Vả lại đã gần cuối năm, thường thì giá cả thịt lợn trước tết sẽ đắt hơn so với sau xuân khoảng từ một đến hai văn tiền nửa cân.

Dư Chu dự định quà tết gửi đi cho mọi người sẽ để thêm một ít xúc xích do nhà hắn tự làm, cho nên vừa mới tới giữa tháng chạp hắn liền qua Trần gia mua con lợn được đặt từ trước đó về, lại mời người thịt lợn tới giết thịt.

Nơi đây có phong tục thịt lợn ăn tết cần phải mời khách, ngoài một số nhà có quan hệ khá tốt trong thôn ra thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng đều không có họ hàng người thân gì.

Hắn suy nghĩ một chút liền cảm thấy phía bên chỗ Ngô Thường Lâm khẳng định càng về cuối năm sẽ càng bận rộn nên cũng không có ý định thông báo, chỉ nhờ người báo tin tới chỗ của Hạ Vân Kỳ mời hắn đến nhà chơi ngày thịt lợn hôm đó.

Tin tức báo đi nhưng hắn cũng không có ôm quá nhiều hi vọng rằng người sẽ tới, dù sao thì phong cách của Hạ Vân Kỳ cùng với cái từ thịt lợn này đều không chút ăn nhập nào với nhau.

Kết quả sáng sớm ngày hôm đó Hạ Vân Kỳ không chỉ tới mà còn dẫn theo tên Đào Khương mới từ huyện thành trở về cùng nhau tới.

Khác biệt với tính cách trầm ổn điềm tĩnh của Hạ Vân Kỳ thì Đào Khương vẫn hoạt bát hiếu động tới không kiềm chế nổi, mới vừa từ trên xe ngựa nhảy xuống còn không đợi Hạ Vân Kỳ xuống xe đi cùng đã chạy tới trước mặt Dư Chu cười vui vẻ nói:

"Dư huynh có còn nhớ lời hứa về khoai lang nướng với ta chăng?"

Dư Chu sửng sốt một chút rồi mới bật cười nói, "Trong nhà ta còn nhiều lắm, đợi chút nữa sẽ nướng cho ngươi ăn, bây giờ ngươi và Hạ huynh vào trong sảnh ngồi nghỉ ngơi trước đã, cho ngươi ăn tạm thứ khác có được không?"

Tiếp đó Hạ Vân Kỳ cùng với hai thư đồng của hai người họ cũng được đón vào bên trong nhà, hắn đi tới bên cạnh Cẩm Xuyên đang chuẩn bị đi lấy điểm tâm mang lên dặn cậu lấy nhiều khoai lang khô một chút.

Kết quả mới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đào Khương đang đứng ngẩn người tại chỗ nhìn về hướng Cẩm Xuyên vừa mới rời đi thật lâu không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tới lúc Dư Chu giơ tay huơ qua huơ lại trước mặt gã mới hồi thần tỉnh táo lại, mở miệng lầm bầm hỏi một câu gì thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.