Mấy người Cẩm Xuyên và Trần đại nương vừa từ trấn trên trở về liền nghe thấy người trong thôn ồn ào bàn tán chuyện nhà mình bắt được kẻ trộm.
Cậu với Trần đại nương, trần thẩm trao đổi ánh mắt một cái liền ăn ý cùng nhau tăng nhanh bước chân đi về trong nhà.
Trong số những người đi trở về cùng với họ có người nói:
"Các ngươi mau trở về kiểm tra xem trong nhà có bị mất mát thứ gì không đi."
Cũng có người phản ứng khá chậm hỏi: "Không phải nói mấy người Dư Chu bận đi xử lý công chuyện khác hả?"
Chỉ là vừa nói xong mấy lời này liền bị người đi cùng bên cạnh trừng ngược trở về.
Lúc Cẩm Xuyên cùng với ba người bên Trần gia chuẩn bị về tới nhà liền thấy bên trong sân nhà mình có ánh lửa vàng bập bùng chiếu sáng, đặc biệt nổi bật giữa đêm khuya vắng lặng, thế nhưng lại cũng không giống với bị cháy nhà.
Trần đại nương tuổi tác đã cao nên thị lực vào buổi tối kém hơn đám người trẻ tuổi nhiều, bà hơi híp mắt lại tập trung nhìn một lúc lâu mới hỏi:
"Ánh lửa trong sân nhà là chuyện gì đấy?"
Cẩm Xuyên không cần nghĩ cũng biết ngọn lửa này chắc chắn là do phu quân nhà mình tự làm ra liền cười nói:
Chắc là mấy người họ ở nhà không có việc gì làm nên kiếm chút chuyện vui để làm ấy mà, chúng ta đi vào xem một cái là biết liền thôi."
Trần thẩm thấy dáng vẻ thản nhiên không chút lo sợ của cậu trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, trầm ngâm nói:
"Chúng ta nhanh đi về xem tình huống ra sao."
Kết quả bốn người vừa về đến trước cổng vươn tay đẩy mở cánh cửa ra liền thấy bên trong sân nhà rộng rãi có một đống lửa lớn đang bập bùng phát sáng, Dư Chu và hai phụ tử Trần gia mỗi người ngồi trên một chiếc ghế đẩu vây quanh đống lửa trước mặt, bên cạnh ghế ngồi được đặt thêm một chiếc ghế dài bên trên bày ra ba chén rượu nhỏ.
Trừ Cẩm Xuyên ra thì ba người phụ nữ nhà Trần gia đều ngạc nhiên tới đơ người tại chỗ, một lúc sau Trần thẩm mới ngơ ngác hỏi:
"Không phải người trong thôn nói nhà chúng ta bắt được kẻ trộm hay sao?Mấy người... thế nào lại ngồi đây uống rượu chứ."
"Mấy người lý chính đã áp giải kẻ trộm đi nhốt vào từ đường rồi," Trần thúc vội vàng đứng thẳng dậy đi tới đỡ Trần đại nương ngồi xuống vị trí ông vừa mới ngồi,
"Chúng ta đợi thật lâu cũng không thấy mọi người trở về liền lấy bình rượu ra vừa uống vừa đợi."
Dư Chu và Cẩm Xuyên đi bê thêm vài chiếc ghế đẩu ra xếp thành vòng xung quanh đống lửa.
Sau khi Cẩm Xuyên đem số đồ mua trong đêm hội đèn lồng xuống xong thì cũng ngồi xuống bên cạnh Dư Chu.
Dư Chu nhân lúc cậu ngồi xuống cùng với sự che chắn của ống tay áo không chút dấu vết vuốt nhẹ bàn tay cậu một cái:
"Trên đường về có bị lạnh không?"
Cẩm Xuyên ngượng ngùng khẽ rụt tay về lắc đầu nói: "Vẫn luôn đi đường nên không có bị lạnh."
Mọi người nhà Trần gia vẫn còn đang ở đây đấy, huống hồ hiện tại mọi người đều ngồi thành một vòng xung quanh đống lửa, chút động tác nhỏ vừa rồi của hai người mặc dù đã rất kín đáo thế nhưng làm sao có thể qua mắt được hai người Trần đại nương và Trần thẩm cơ chứ.
Mặc dù hai người không nói gì nhưng Cẩm Xuyên vẫn có chút xấu hổ chuyển dời ánh mắt né tránh tầm nhìn của họ.
Ánh mắt cậu không có mục đích quét một vòng quanh sân nhà, cuối cùng dừng lại trên chiếc sào tre trống không đặt trước hiên nhà một lúc mới chuyển tới trên người Dư Chu:
"Số khoai lang kia đều đang được nướng bên trong đống củi lửa này sao?"
Dư Chu vừa nghe thấy cậu hỏi vậy liền làm vẻ mặt phu lang nhà ta thực là thông minh quá, tiếp đó mới với lấy một thanh củi bới vài củ khoai lang đã được nướng tới chín mềm từ trong đống than tro ra ngoài, dùng ngón tay ấn nhẹ một cái, sau khi xác nhận khoai đã được nướng chín lục rồi mới lăn vài củ khoai nóng hổi dưới đất về phía mấy người Trần gia đang ngồi bên cạnh.
Đồng thời giải thích: "Bên trên bề mặt của mấy bó khoai này đều bị ta bôi hạt giống của cây cỏ ngứa nên cần phải xử lý cho nhanh, nếu không nhỡ đâu lẫn lộn cùng với chỗ khoai khác lại thêm phiền phức."
Bàn tay đang vươn ra chuẩn bị lấy khoai nướng của Tiểu Quyên sau khi nghe thấy Dư Chu nói những lời này thì lập tức rụt trở về, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi im trên ghế không nhúc nhích giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, củ khoai lang dưới chân cũng coi như không tồn tại.
"Hạt giống của cỏ ngứa đã bị lửa đốt cháy hết từ lâu rồi," Dư Chu bật cười nói, "Không tin thì muội hỏi ca của muội đi, hắn đã ăn hết mấy củ khoai lang nướng rồi đấy."
Nói xong hắn cúi người nhặt củ khoai nướng duy nhất không lăn về phía Trần gia lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp tro bụi dính ở bên ngoài sau đó mới bẻ đôi đưa qua cho Cẩm Xuyên một nửa,
"Vẫn còn hơi nóng, đệ ăn chậm thôi."
Cẩm Xuyên 'ừm' một tiếng vươn tay đón lấy, cẩn thận cắn một ngụm nhỏ lên củ khoai nóng hổi không ngừng bốc khói nghi ngút trên tay, hương vị mềm mịn, ngọt ngào cùng với nhiệt độ ấm nóng khiến người mới từ bên ngoài gió lạnh trở về như cậu không khỏi thư thái tới từng lỗ chân lông.
Người nhà Trần gia cũng ăn tới vui vẻ thích thú.
Ăn xong một củ khoai nướng Trần thẩm lấy số hạt dưa mua từ hội đèn lồng trở về ra, mỗi người nhúm lấy một nắm vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, bốn người mới trở về thì bắt đầu hỏi thăm chi tiết chuyện bắt kẻ trộm lần này.
Bình thường Trần Phong đã thuộc kiểu người nói nhiều, lần này còn là chuyện bắt được kẻ trộm cực kì xứng đáng để mà khoe khoang cho nên cậu ta vừa nói liền không có cách nào dừng lại được nữa.
Bất giác mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu, Tiểu Quyên tựa người nằm trong lồng ngực Trần thẩm ngủ gục từ lâu, Trần đại nương cũng đã bắt đầu ngáp ngủ liên tục.
Chỉ còn lại có mình Trần Phong là thỉnh thoảng vẫn thốt lên một hai câu.
Trần thúc liếc số rượu còn sót lại không nhiều trong chén gọi Dư Chu với Trần Phong lại nói:
"Cũng đã muộn rồi, uống nốt số rượu trong chén rồi về nghỉ sớm đi."
Sau khi uống xong thi Trần thúc bế Tiểu Quyên còn Trần thẩm đỡ lấy Trần đại nương đi ra ngoài trước, Trần Phong rơi lại sau cùng, cậu ta nhấc số ghế đẩu cùng ghế dài đặt về chỗ cũ rồi cũng lắc lư xiêu vẹo đi trở về nhà.
Dư Chu cài chốt then cổng xong quay về lại thấy Cẩm Xuyên chọn vài củ khoai lang từ trong hiên nhà ra vùi vào đống than củi bên này, thấy vậy hắn liền cười hỏi:
"Đệ còn chưa ăn đủ đấy hả?"
"Quãng đường huynh đi tới nhà tiên sinh học tập không phải có đi qua trước cửa nhà lý chính hay sao, sáng sớm mai trước khi đi huynh nhớ mang theo chút khoai nướng này cùng với ít đồ ăn hôm nay ta mua từ hội đèn lồng về qua cho mấy đứa nhỏ nhà lý chính."
Dư Chu sững người một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ tới chuyện mời mấy người lý chính tới nhà uống rượu chứ không nghĩ tới chuyện này, đúng là không được tỉ mỉ như Cẩm Xuyên.
Mặc dù kẻ trộm đã bị bắt rồi nhưng nhà Dư Chu cùng với nhà họ Trần đều hiểu rõ, năm nay chỉ hai nhà bọn họ là trồng loại khoai lang này cho nên vẫn thực chọc người ghen tỵ.
Nhà họ Trần còn khá tốt, chỉ có vài gánh khoai lang mà thôi, nhồi nhét một chút thì cũng có thể đặt hết bên trong phòng ngủ của Trần Phong rồi.
Mà nhà Dư Chu thì không giống vậy, hiện tại nhà hắn cũng chỉ có vài cái phòng như này, phòng ngủ chính cùng với thư phòng được cải tạo lại từ phòng ngủ phụ đều không thích hợp để chất chồng đồ đạc bên trong, bên trong sảnh chính đúng là có thể đặt một ít thế nhưng cũng không có cách nào chứa vừa toàn bộ số khoai lang nhà hắn.
Cuối cùng Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng cân nhắc thật lâu mới quyết định tranh thủ thời tiết mấy ngày hôm nay khá tốt liền đem số khoai lang có thể xử lý được đều xử lý hết một lượt.
Đầu tiên là khoai lang khô, trong số khoai lang nhà họ trồng có lẫn đến một phần ba là loại ruột vàng, loại này mang đi làm khoai lang khô sẽ rất đẹp mắt.
Cẩm Xuyên lựa ra những củ khoai lang có hình dáng đều đặn dễ nhìn đem đi luộc khoảng gần bốn nồi lớn, sau khi để nguội lại dùng dao cắt thành các miếng dài rồi bày lên tấm mẹt đem đi phơi khô là có thể làm thành khoai lang khô rồi, thứ này cũng có thể bảo quản để được rất lâu.
Cách làm bột khoai lang phức tạp hơn nhiều so với làm khoai lang khô.
Bởi vì nơi này không có máy móc nên chỉ riêng việc nghiền nát khoai lang cũng đã tốn thật nhiều công sức rồi.
Dụng cụ gọt khoai lang được Dư Chu tìm đến tiệm rèn đặt làm riêng, một miếng sắt mỏng dùng cái dùi đục đầy lỗ nhỏ lên trên, ở một mặt còn lại của miếng sắt sẽ tạo thành những đường biên sắc bén không có quy tắc, vừa vặn có thể dùng nó để mài bột khoai.
Sau khi khoai lang được mài nát thì bước tiếp theo chính là rửa lấy bột, số lượng khoai lang dùng để làm thành bột của nhà Dư Chu khá nhiều nên không chỉ dùng hết đống bồn; chậu; chum; vại trong nhà, mà ngay cả thùng gỗ lớn thường được dùng những lúc giết lợn; làm đậu phụ của những nhà có quan hệ tốt với nhà hắn cũng đều được mượn về để sử dụng.
Khoảng năm tới sáu ngày sau ngoại trừ số khoai lang được giữ lại để ăn trong mùa đông cùng với làm giống cho vụ sau thì dưới sự hỗ trợ từ nhà họ Trần đống khoai lang chất như núi bên trong nhà Dư Chu cuối cùng cũng đều được làm thành tinh bột khoai lang hết.
Số lượng phơi khô gần đây cũng có tới gần một trăm năm mươi cân.
Nhưng được cái đã không còn chiếm bao nhiêu vị trí nữa rồi, dùng bao dứa đóng gói lại cũng chỉ cần dùng khoảng ba bao mà thôi.
Mà phần lớn trong số đó Dư Chu còn dự tính đợi có thời gian rảnh liền làm thành bột khoai lang.
Sự bận rộn trong mùa đông có chút không giống với ba mùa còn lại trong năm, trong bận rộn còn mang theo cảm giác nhàn nhã tự tại nữa.
Thoáng cái thời gian đã tiến vào tháng chạp, những chiếc lá khô héo trên cành cây đã rụng xuống hết, một giấc ngủ dài trôi qua hôm sau thức dậy thì trời đất bên ngoài đã bị bao phủ bởi một mảng tuyết trắng.
Dư Chu vẫn đúng giờ tỉnh lại như thường ngày, liếc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng hơn so với thường ngày một chút trong lòng hắn liền khẽ động.
Hắn hơi rùng mình một cái rồi mới nhẹ nhàng rời giường, lại dùng tốc độ càng nhanh hơn so với bình thường mặc y phục lên người rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi tới bên ngoài sảnh chính vừa kéo mở cửa lớn liền thấy quả nhiên là bên ngoài trời đã có tuyết rơi, nguyên một tầng tuyết dày, dựa vào chiều cao của mép giếng bên ngoài sân để áng chừng thì ít nhất cũng phải dày tới hơn nửa bàn chân người lớn.
Dư Chu đứng bên ngoài cửa sảnh chính dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn khung cảnh bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định lui về khép kín cửa sảnh chính lại rồi mới đi xuống bếp nhóm lửa đun nước rửa ráy, sau đó lại đun thêm một bồn nước nóng nữa bưng vào phòng ngủ, lấy y phục của Cẩm Xuyên treo tới bên cạnh bồn nước nóng.
Làm như vậy thì lúc Cẩm Xuyên rời giường nhiệt độ trong phòng sẽ cao hơn một chút, y phục cũng sẽ ấm áp hơn nhiều.
Có điều hôm nay Dư Chu ngồi bên cạnh kệ bếp đọc sách một lúc liền không ngồi yên được nữa.
Cũng không phải bởi vì không khí quá lạnh nên không chịu nổi gì, mà bởi vì trong lòng hắn vẫn đang không ngừng nhớ tới mảng tuyết trắng xóa không nhiễm hạt bụi trần bên ngoài phòng kia.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc cuối cùng hắn vẫn lựa chọn buông quyển sách trong tay xuống, bước tới trước cửa sảnh chính.
Lúc Cẩm Xuyên rời giường liền thấy được phu quân nhà mình đã dọn sạch số tuyết trên hai con đường sỏi từ sân thông ra tới cổng cùng với mảnh rau trước sân, hai quả cầu tuyết giống như được dùng chăn bông cuộn ra vẫn chưa được đẩy ra khỏi cửa mà được biến thành hai cái người tuyết lớn đứng ngay bên ngoài sân.
Còn phu quân nhà cậu thì đang cầm cây gỗ trong tay bận rộn tạo nét mặt với ngũ quan cho người tuyết.
Nhìn mảng tuyết trắng xóa mênh mông bên ngoài cùng với đôi bàn tay bị đông lạnh tới đỏ ửng của Dư Chu làm Cẩm Xuyên không khỏi rùng mình một cái,
"Huynh... không lạnh sao?"
"Không lạnh," Dư Chu xoay người qua mỉm cười nói, "Cũng sắp xong rồi."
Cẩm Xuyên đứng không bao lâu liền lắc đầu đi trở về lấy nước rửa ráy, chỉ cần nhìn tuyết thêm một cái thôi là cậu đã cảm thấy lạnh rồi.
Bữa sáng hôm nay là một phần cháo cải thìa nóng hổi cùng với trứng gà luộc, Cẩm Xuyên cầm bát cháo lên hớp từng ngụm nhỏ cùng Dư Chu thương lượng,
"Buổi tối chúng ta mời nhà Trần đại nương qua cùng qua ăn bữa cơm đi."
"Được đấy." Tất nhiên là Dư Chu sẽ không có ý kiến gì rồi, với thói quen của hai người thì trận tuyết đầu mùa năm nay nhất định phải làm một bữa thịnh soạn để cùng nhau chúc mừng mới được.
Hai người bọn họ đều nấu ăn khá tốt, hiện tại trong nhà lại không thiếu tiền tiêu dùng nên mỗi lần làm tiệc chúc mừng đều không cẩn thận làm có chút nhiều, sau đó ăn một bữa không hết thì những bữa sau đều phải ăn số thức ăn còn thừa lại từ bữa trước.
Người nhà Trần gia đông nên nếu mời bọn họ tới thì hai người họ sẽ không phải lo chuyện thức ăn thừa nữa rồi, với lại người đông lúc ăn cơm cũng sẽ càng thêm náo nhiệt vui vẻ.
Dư Chu nghĩ nghĩ lại nói: "Cũng không cần làm quá phức tạp, bên trên kệ bếp không phải vẫn còn vài khối sườn heo xông khói sao, buổi chiều đợi ta trở về lại làm thịt thêm con gà cho vào hầm cùng với xương sườn, dùng chiếc nồi ta đặt làm trước đó cùng với bếp than chúng ta vừa nấu vừa ăn, lại rửa thêm chút cải thìa, đợi ăn thịt xong là có thể cho rau cải thìa vào nấu ăn tiếp."
Vừa vặn Cẩm Xuyên cũng có ý này, lúc trước Dư Chu mang chiếc nồi kia trở về thì bọn họ đã từng dùng nó để nấu đồ ăn một lần, hôm nay lúc thấy cảnh tuyết rơi cậu liền không khỏi nhớ tới cái nồi này.
Số thức ăn dùng để hầm thành một nồi làm khá dễ, thời tiết hôm nay khá lạnh nên mấy việc như ngắt rửa rau hay chuẩn bị thịt Dư Chu đều không để cho Cẩm Xuyên đụng tới.
Bởi vì là mùa đông nên trời tối khá sớm, mới đầu buổi chiều Cẩm Xuyên đã đi qua mời người Trần gia qua nhà.
Mỗi lần người hai nhà tụ tập cùng một chỗ ăn uống đều vẫn luôn thực vui vẻ náo nhiệt, vậy nên buổi sáng Cẩm Xuyên đi qua mời nhà Trần thẩm cùng ăn tối thì mấy người Trần gia đều rất vui vẻ.
Lần này lúc mọi người qua mặc dù đã cố gắng che giấu tâm trạng của bản thân nhưng ngay cả trên mặt Tiểu Quyên cũng không giấu được vẻ mặt đầy lo âu buồn bực của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]