15.
Đợi sau khi Nhan bá bá rời khỏi, ta mới hứng thú mà nhìn về phía Mạnh Tề.
Sớm đã nói rồi, con người Mạnh Tề này, khí chất trên người hắn thường khiến cho người khác không thể nhận ra được thân phận hắn là một thị vệ.
Chính là tình huống vừa rồi, thị vệ bình thường làm gì dám chen miệng vào chứ? Thế mà hắn lại vô cùng tự nhiên mà mở miệng, Nhan bá bá cũng không hề gây khó dễ.
Nhưng hắn quả thực là thị vệ của ta, hơn nữa còn cùng ta lớn lên, điểm này ta thực sự thừa nhận.
Chẳng lẽ Nhan bá bá yêu ai yêu cả đường đi hay sao?
Ta nghĩ không thông, nhưng mà nghĩ không thông cũng lười mà tiếp tục nghĩ nữa.
“Thực ra thì 17 tuổi cũng không tính là nhỏ gì nữa. Cháu gái ngoại của hộ bộ Trương thượng thư 17 tuổi đã sinh hài tử rồi.” Ta tuôn ra một câu.
“Tiểu thư muốn sinh ư?” Mạnh Tề hỏi ta.
“Không muốn.”
“Vậy thì 17 tuổi vẫn còn nhỏ.”
Ta nghe lời này liền cảm thấy có chút gì đó thú vị.
“Nếu như đến 20 tuổi ta cũng không muốn sinh thì sao?”
“Vậy thì 20 tuổi cũng vẫn còn nhỏ.”
“Nếu 30 tuổi thì sao?”
“Vậy thì 30 tuổi cũng vẫn còn nhỏ.”
Mạnh Tề thành công chọc cười ta.
Cái logic này rất hay, ta rất thích.
Không hổ là người của ta, rất biết cách nghĩ thay cho ta.
16.
Nhan Trường Phong ở bên cạnh nghe cảm thấy vô vị, kêu la: “Nhỏ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-moi-nguoi-deu-co-mot-chap-niem/3327352/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.