Ta thu hồi thần trí, nhìn sang vị ca ca lạnh lùng ấy. đáng tiếc vị ấy không nhìn ta, chỉ nhìn Mạnh Tề.
Đây có lẽ nào chính là sự đồng cảm giữa các mĩ nam chăng?
“Nên xưng hô với vị tiểu ca này như thế nào đây?” ta mỉm cười hỏi.
Vừa rồi khi tú bà dẫn người vào quả thực đã giới thiệu rồi, nhưng mà trí nhớ của ta không được tốt lắm, nên quên mất rồi.
“Thanh Nghiễn” (Ơ!!!)
Lúc này vị tiểu ca băng lạnh kia mới nhìn về phía ta, câu trả lời vô cùng đơn giản.
Được lắm.
Còn ngầu hơn cả Mạnh Tề.
“Thanh trong thanh sơn? Yến(*) trong yến khách ư?”
(*) đây là hai từ đồng âm
“Nghiên trong nghiên đài.”
“Tên hay.” Ta hết lòng tán thưởng.
“Tống đại tiểu thư quá khen rồi.”
Đôi tay đang bóc vỏ tôm của ta ngừng lại, ngước mắt lên nhìn, nhướng mày hỏi: “Quen ta ư?”
“Bởi vì những nữ tử tò mò mà tới Nam Phong Quản dạo chơi không phải chỉ có một mình Tống đại tiểu thư, nhưng người mà ngang nhiên mặc y phục nữ tử tới đây, duy chỉ có mình Tống đại tiểu thư.” Thanh Nghiễn không che giấu vẻ mặt: “Cả cái kinh thành này có ai chưa nghe tới danh của Tống đại tiểu thư chứ?”
Ta bỏ con tôm xuống, lau sạch tay, nhận lấy chiếc khăn tay mà Mạnh Tề đưa cho, cúi đầu lau nước dính trên tay, đồng ý: “Quả thực là khá nổi tiếng.”
“Nhưng mà cái ngữ khí này của ngươi, khiến ta rất không thoải mái.” Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-moi-nguoi-deu-co-mot-chap-niem/3327351/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.