20.
Ta luôn tưởng rằng cha ta và mẹ kế không phải là người xấu gì cả, cho dù bọn họ đều không thích ta.
Nhưng hôm nay lại là tình huống gì vậy, ta thực sự không hiểu nổi.
“Thật là muốn đòi mạng mà.” Ta ai oán nằm xuống dưới đất.
Vừa nằm xuống, liền bị Trân Châu kéo trở dậy, còn chưa nói, Trân Châu này trông thì có vẻ mềm yếu, nhưng mà sức lực thì không phải nhỏ đâu.
“Đại tiểu thư, tuyết vừa mới rơi, trên đất lạnh lắm.” Trân Châu khuyên bảo.
Ta dựa vào sức lực của tỷ ấy mà đứng lên, hỏi: “Tỷ nói xem ông ấy có ý gì? Chẳng lẽ lừa ta tới cho điện hạ? xung hỉ?”
Càng nói thì cảm thấy có khả năng: “Năm nay điện hạ đã 70 rồi. hổ dữ không ăn thịt con, cha ta làm sao lại nhẫn tâm?”
Đôi mắt Trân Châu lóe lên: “Chắc không phải đâu.”
Trong phút chốc ta liền quan sát được phản ứng của Trân Châu, truy hỏi: “Có phải tỷ biết chuyện gì không?”
Trân Châu trả lời: “Thưa đại tiểu thư, ta không biết.”
Trân Châu không nói dối, nhưng tỷ ấy không dám nhìn vào mắt ta, vậy thì chắc chắn là biết chút gì đó rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, tỷ ấy nhất quyết không nói, ta sẽ không hỏi được gì đâu.
Từ trước tới nay đều là như vậy cả, cho dù là tỷ ấy, nhũ mẫu hay là Mạnh Tề, đến cả cha ta, hình như trong lòng bọn họ đều có bí mật, chỉ giấu một mình ta.
“Mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-moi-nguoi-deu-co-mot-chap-niem/3327353/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.