Khi Giang Chiết Liễu tỉnh lại, hiện lên trước mắt y là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ đã được xây xong.
Hai tầng trên dưới đều có các bình phong, mành cuốn che chắn, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng được bày biện một cách chỉn chu. Đống lửa trước đây đã được dập bỏ, thay vào đó là một món Ma khí bằng đồng, chỉ cần phóng một tia thuật pháp là lửa đã có thể bừng lên cháy hừng hực, xua tan giá rét.
Giang Chiết Liễu nhìn chiếc lò bằng đồng này một lát, rồi lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng bệch không có một chút máu của mình.
Một chút thuật pháp cũng không có.
Y ngước mắt lên, nhìn Thường Càn tóc đen mắt đen đang ở trong phòng sắp xếp đồ vật. Nhóc cắm cành mai trắng mới hái từ sau núi Chung Nam vào bình sứ, đặt cạnh án thư bên cửa sổ.
Thường Càn cắm hoa xong, vừa xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Giang Chiết Liễu. Nó run lên, thận trọng hỏi: "Tiên Tôn?"
Đây là cách xưng hô nhóc học được từ mấy Ma tộc kia.
Ngoại trừ nơi này Thường Càn cũng không còn chỗ để đi. Với lại, nhóc phát hiện vị thần tiên này có thể đảm bảo cho tính mạng của mình, đương nhiên là nhóc không chịu rời khỏi, ánh mắt ngóng trông nhìn y: "Để trả ơn cứu giúp của Tiên Tôn, ta nguyện ý lưu lại bên cạnh người... Ờm... Để phụng dưỡng thần tiên!"
Giang Chiết Liễu liếc nó một cái, gõ chiếc lò đồng: "Nhóm lửa lên cho ta đã."
Thường Càn nghe lời đi qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-co-mot-my-nhan-om-yeu/2460794/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.