Cửa phòng đóng chặt, gió lạnh bị cản lại bên ngoài.
Văn Nhân Dạ không thể thuyết phục được Giang Chiết Liễu luôn.
Mặc dù đối phương đã ra nông nỗi này, nhưng y vẫn có thể bình thản liếc Văn Nhân Dạ một cái, kìm lại trái tim đang đập liên hồi của hắn, khiến cho hắn dù có muốn cưỡng ép cũng không dám làm.
Văn Nhân Dạ định làm hàng xóm y thật, chớp mắt phòng ốc đã được hắn xây xong. Mảnh đất trống cạnh căn nhà gỗ tùng hóa thành một dinh thự nhỏ. Hai căn nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Hoàng hôn, mặt trời dần lặn xuống, sắc trời đã ngả tối lại.
Thường Càn vẫn còn đang sốc trước những hành động của chú nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhóc vừa giúp Giang Chiết Liễu soạn lại sách vở, vừa lẩm bẩm: "Cái gì mà bị đuổi giết... Cái gì mà không có nhà để về..."
Thường Càn luôn cảm thấy người chú nhỏ chưa bao giờ quan tâm nhóc này đang có ý xấu. Tuy nhóc với Văn Nhân Dạ có một tầng quan hệ mỏng, nhưng đối phương vẫn chưa thực sự coi nhóc là người thân. Văn Nhân Dạ là thiếu chủ vương tộc cao cao tại thượng, lại còn là tân nhiệm Ma Tôn, bán yêu như nhóc làm sao có thể ngồi chung mâm với y được.
Còn về Giang Chiết Liễu, hai người tuy mới quen nhau một ngày một đêm, nhưng nhưng đối phương lại cứu mạng nhóc, còn không chê thân phận của nhóc. Thường Càn nghĩ đến đây thì không khỏi thiên về Giang Chiết Liễu, nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-co-mot-my-nhan-om-yeu/2460792/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.