Phái Lăng Tiêu.
Những người có mặt trong đây toàn là rường cột chính đạo, trụ cột vững vàng. Bầu không khí trầm mặc, nặng nề như dung nham khiến người khó thở.
Chúc Vô Tâm lên chức chưởng môn, nói cho mọi người chuyện Giang Chiết Liễu rời đi. Sau đó thì một mực ngồi vân vê tua rua trên kiếm Lăng Tiêu, đợi người đáp lời.
Bên trong càng tĩnh lặng, càng lộ rõ sự căng thẳng.
Mãi đến khi có người nhịn không được, đập kiếm lên bàn, đứng dậy mắng: "Tiên Tôn trọng thương như thế mà ngươi cũng dám để y rời đi. Ngươi đây không phải là toàn tâm toàn ý, mà là mưu đồ soán vị, không tha cho sư huynh ngươi!"
Kim Ngọc Kiệt càng mắng lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt, cầm kiếm trên bàn chỉ thẳng mặt Chúc Vô Tâm, lạnh nhạt nói: "Đại ân đại đức của tiền bối, ta không thể không báo, chẳng lẽ lại còn phải xem sắc mặt của cái loại tiểu nhân ti bỉ như ngươi? Phái Lăng Tiêu các ngươi không chăm sóc nổi tiền bối thì để ta làm!"
Không ai đi theo dám khuyên cậu, chỉ có một người đang ngồi phe phẩy quạt xếp, hờ hững phụ họa: "Không khiến Vô Song Kiếm Các các ngươi phải tranh đoạt. Có Vương Văn Viễn ta đây, đúng ra Thiên Cơ Các nên nghênh Tiên Tôn trở về, cẩn thận tu dưỡng trị liệu."
Kim Ngọc Kiệt không để tâm đến tên thần côn này, đôi mắt sắc như hổ nhìn chằm chằm Chúc Vô Tâm, nói: "Giang tiền bối bảo hộ Lăng Tiêu, vì cứu thiên hạ mà tu vi hủy sạch lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-co-mot-my-nhan-om-yeu/2460797/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.