Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường tùy ý nói chuyện phiếm nhưng lại khiến phó bí thư huyện Cát Sơn – Đổng Quân ngồi ghế trước xao động, tâm trạng y nhấp nhổm như xe qua núi vậy, lúc cao lúc thấp. Y sớm nghe qua về tên tuổi của Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường, y cũng rõ hai người này không phải nói cho có. Hai người nếu thật muốn giúp xã Tham Oa, giúp thôn Ngũ Thụ thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi, mà dân chúng địa phương lại gặp lợi lớn. Chỉ là sau khi nghe được hai người kia lại không nói gì hết, Đổng Quân không tiện xen vào. Y thầm nghĩ lát tới thôn Ngũ Thụ nhất định phải bảo thôn dân chăm sóc tử tế hai vị tài thần này. Đây không riêng gì là chuyện của thôn Ngũ Thụ, mà còn có lợi ích nhiều với xã Tham Oa, thậm chí là huyện Cát Sơn.
Xe đi nửa tiếng trên đường gập ghềnh mới tới thôn Ngũ Thụ. Đến đầu thôn Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường xuống xe nhìn rừng rậm nguyên thủy xung quanh, hai người hít sâu một hơi không khí trong lành nơi đây. Nghe tiếng chim hót từ rừng sâu vọng ra, Tiếu Thiên Cường thở dài nói:
- Đây mới là thiên nhiên trong sạch, nếu mỗi ngày sống ở đây ít nhất có thể sống thêm 20 năm.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Hoàn cảnh ở đây tuy tốt nhưng để anh mỗi ngày sống ở đây đừng nói là 20 năm, dù là một năm sợ anh cũng không chịu được nỗi cô đơn đó.
Tiếu Thiên Cường chưa từng sống ở nông thôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538441/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.