Chương trước
Chương sau
Xe trực tiếp chạy tới nhà khách ủy ban Cát Sơn, đồng chí Liên Quân Phát – trưởng ban tổ chức cán bộ khu tự trị Triều Tiên cùng với lãnh đạo năm bộ máy của đảng ủy, ủy ban Cát Sơn đã chờ ở đây từ lâu. Thấy xe tới, mọi người đều thở phào vì lãnh đạo đã an toàn tới đây.

Xe vừa dừng ổn, Liên Quân Phát vội vàng đi lên chào đón mọi người. Thiệu Đức Vinh xuống xe đầu tiên, Liên Quân Phát bắt chặt tay đối phương nói:

- Các vị coi như an toàn tới nơi, đường chắc khó đi.

Thiệu Đức Vinh cười nói:

- Khó hơn nữa cũng là đường mà các đồng chí thường xuyên đi lại mà. Vất vả cũng không phải do chúng tôi mà là bác tài, chẳng qua nói thật rất đói.

Liên Quân Phát nói:

- Mời vào, đồ ăn đã chuẩn bị xong chỉ chờ các vị tới là ăn thôi.

Thiệu Đức Vinh bắt tay lãnh đạo chủ yếu của Cát Sơn, ở bên kia Liên Quân Phát cũng bắt tay từng đồng chí từ xe xuống.

Mọi người được mời vào nhà ăn, các bàn tiệc đã sớm được chuẩn bị. Mọi người theo cấp bậc ngồi xuống. Liên Quân Phát nhỏ giọng nói chuyện với Thiệu Đức Vinh:

- Trưởng phòng Thiệu, chúng ta uống rượu hay gì?

- Uống bia đi. Không ít lão đồng chí đi trên đường hơi mệt, lại nói chiều còn bắt đầu xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, đâu thể ai cũng mặt đỏ, mùi rượu đầy người xuống được cơ chứ, như vậy làm các điều chỉnh cơ sở chê cười rồi. Chờ đợt công tác kết thúc thì chúng ta uống thoải mái, không say không về.

Thiệu Đức Vinh làm trưởng phòng điều tra, nghiên cứu trên tỉnh ủy nên thường xuyên xuống cơ sở điều tra, y đương nhiên biết các đồng chí bên dưới luôn cho rằng không uống rượu thì công việc không làm tốt được. Thiệu Đức Vinh mặc dù không thích cách nói này nhưng biết đó là phong tục phổ biến nhiều nơi, mình mặc dù cũng chú ý tự chế nhưng lại làm mình bị không ít người mắng, nói mình giả thanh cao. Cuối cùng y chỉ đành theo xu thế, lúc cần uống phải uống, có thể khắc chế thì khắc chế.

- Vậy cũng được, chẳng qua lúc xong việc nhất định phải uống đó.

Nói xong Liên Quân Phát lại nói với người khác:

- Mọi người làm chứng cho tôi đó, tới lúc ấy không được nuốt lời.

Sau đó Thiệu Đức Vinh nhân lúc đồ ăn mang lên mà giới thiệu các thành viên tổ nghiên cứu với Liên Quân Phát và lãnh đạo huyện Cát Sơn. Liên Quân Phát nghe xong đứng lên lớn tiếng nói:

- Đầu tiên tôi thay mặt bí thư đảng ủy Kim Thân Thành và thị trưởng Trương Kim Thụy nhiệt liệt chào mừng các đồng chí. Chúng tôi vốn định chuẩn bị tổ chức một lễ chào mừng ngắn ngọn, theo kế hoạch là do thị trưởng Trương tới tham gia phát biểu. Nhưng ngày hôm qua có đoàn ngoại giao tới nên bí thư Kim, thị trưởng Trương bảo tôi thay mặt bọn họ xin lỗi mọi người. Chẳng qua mọi người sau khi kết thúc đợt công tác, bí thư Kim, thị trưởng Trương nhất định sẽ tự mình tới Cát Sơn tiễn mọi người. Do suy nghĩ mọi người vất vả khi đi đường, tôi và trưởng phòng Thiệu là bạn cũ nên không tổ chức linh đình làm gì, tôi thay mặt bí thư Kim, thị trưởng Trương mời mọi người một chén tỏ vẻ xin lỗi.

Nói xong Liên Quân Phát cầm lấy rượu đi rót đầy cho các đồng chí, mà Bí thư huyện ủy Thôi Tắc Cương cùng chủ tịch huyện Lý Ngọc Uyển – huyện Cát Sơn cũng đi theo giúp Liên Quân Phát rót rượu.

Chờ mọi người đã có rượu, thức ăn được mang lên, Liên Quân Phát bưng chén rượu lớn tiếng nói:

- Mời mọi người cùng nâng chén chúc tình hữu nghị của chúng ta vững bền, cụng ly.

Tiệc rượu trôi qua đã là hơn 2h chiều, mọi người vào phòng nhà khách nghỉ một lúc rồi dựa theo bốn đội được phân công đi cùng một lãnh đạo huyện Cát Sơn tới xã nghèo bắt đầu nửa tháng công tác điều tra.

Hứa Lập được đưa vào đội một cũng được bầu làm đội trưởng dẫn đội tới thôn Ngũ Thụ – xã Tham Oa – huyện Cát Sơn điều tra. Đội một có năm đồng chí ngoài Hứa Lập ra còn có Tiếu Thiên Cường; Tiễn Tiến – bí thư huyện ủy huyện lâu Kim; Quách Duy Như –- Chủ tịch huyện Cố Nam; Tôn Lệ - phó phòng tuyên truyền Ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Phụ trách đưa đoàn là phó bí thư Đổng Quân – huyện Cát Sơn. Ba chiếc xe đi tới, đường từ huyện thành tới xã Tham Oa khá tốt nhưng sau khi đón bí thư đảng ủy xã Tham Oa – Tào Kiệt xong xe tiến vào thôn Ngũ Thụ lại là đường nhỏ gập ghềnh khó đi.

Đổng Quân ngồi trên xe đầu tiên nắm chặt dây an toàn, y cũng quay đầu lại nhìn Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường xin lỗi.

- Xin lỗi đã làm hai vị chịu khổ, tài lực huyện chúng tôi có hạn, mặc dù hai năm qua tỉnh tăng cường công tác làm đường nông thôn nhưng chúng tôi có tâm không có lực, một năm qua mới phủ được đường từ huyện về trụ sở các xã, về phần đường tới thôn thì phải từ từ sửa.

Hứa Lập không quá để ý cái này, huyện Cát Sơn do hoàn cảnh địa lý ảnh hưởng, kinh tế chậm phát triển, tài lực chính quyền có hạn mà làm đường lại là chuyện đốt tiền, đặc biệt quanh huyện Cát Sơn toàn núi có thể làm đường xi măng tới trụ sở các xã đã là không dễ được. Về phần làm đường tới từng thôn đừng nói là ba năm năm, ngay cả 30, 50 năm cũng không thể thực hiện nổi.

Đổng Quân vừa nói xe đã tiến vào một hố to trên đường, cả xe như bị bay lên. Tiếu Thiên Cường không đề phòng làm người lao lên đập vào thành xe, y đau kêu to.

Hứa Lập cười ha hả nói:

- Tiếu ca, anh là tài thần có phải là nghĩ biện pháp giải quyết làm vài con đường ở huyện Cát Sơn không? Tục ngữ nói nếu muốn giàu thì làm đường trước. Chúng ta tới huyện Cát Sơn điều tra một lần thì phải làm gì đó để mọi người nhớ tới mình chứ? Nếu anh có thể làm con đường cho xã Tham Oa thì đó là công đức vô lượng, cũng có thể cam đoan lần sau anh tới không bị đập đầu.

- Được rồi, tôi có là tài thần gì chứ? Tôi lại nghe nói cậu mới là chiêu tài đồng tử, rất giỏi trong thu hút đầu tư. Có cậu ở đây thì tôi đáng là gì?

Hai người bây giờ khá quen thuộc, cả hai về thân phận hay bối cảnh đều không kém nhau, nói chuyện có nhiều điểm chung vì vậy lúc nói chuyện cũng không cần quá nghiêm túc.

- Tôi là chiêu tài đồng tử gì chứ, còn không phải do sự lãnh đạo của mấy vị tài thần như các vị. Chẳng qua nói đi nói lại thì nếu anh thật sự có thể làm đường cho bọn họ thì tôi cam đoan sẽ kéo được một công ty tới thôn Ngũ Thụ.

- Được đó, cậu lấy tôi làmình tiên phong đây mà. Nhưng chuyện làm đường là của Sở Giang Thu, tiền đã sớm chuyển cho Sở Giang Thu rồi, tôi cũng không tiện làm gì, chờ tôi về rồi tính.

Tiếu Thiên Cường không từ chối hẳn, dù sao làm đường không phải con số nhỏ, vừa nãy y nghe Đổng Quân giới thiệu thì từ xã tới thôn Ngũ Thụ còn mất gần 30km, nếu làm thì không có tầm triệu cũng khó giải quyết vấn đề. Nếu Tiếu Thiên Cường thực sự muốn giúp thì ai cũng cho y mặt mũi, chẳng qua y không thân quen gì với huyện Cát Sơn này thì sao phải vì thế mà nợ nhân tình của người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.