Chương trước
Chương sau
Lam Sở đang trên đường chạy đến một biệt thự nằm ngoài ngoại ô thành phố, vẻ mặt khó chịu kì lạ. Chiếc xe hắn dừng lại, Lam Sở chạy nhanh vào trong, hắn thở hổn hển gõ cửa, được sự đồng ý của người bên trong hắn mới dám bước vào. Lam Sở kiên dè người phụ nữ đang ngồi trên ghế, giọng nói kính cẩn

" Thưa tiểu thư, Mộ Dật và Liễu Huyên Yên thất bại rồi "

" Ta biết...Ta cũng không trông mong gì hai người đó, thật vô dụng ! "

Giọng nữ ấy uy nghiêm, trầm lặng đến đáng sợ, Lam Sở không khỏi rùng mình. Người phụ nữ ấy trên tay cầm ly rượu đỏ lắc lư, vô cùng thong dong sau đó liền đập vỡ, Lam Sở sợ toát hết mồ hôi, vị tiểu thư này hỉ nộ thất thường, không thể lường trước được

" Tại sao kế hoạch của ta luôn bị thất bại như vậy ? Lam Sở, anh cũng như vậy, một lũ vô dụng các người làm trì hoãn kế hoạch của ta mất rồi "

" Tôi biết lỗi thưa tiểu thư "

" Chỉ cần anh cố gắng giữ được trái tim của Mộ Miên thì kế hoạch của ta có thể hoàn thành trong vòng năm năm, giờ thì phải kéo dài hơn nữa. Nhưng anh đã không làm được điều ta mong muốn...VẬY TA GIỮ ANH ĐỂ LÀM GÌ ? "

Lam Sở giật nẩy vội vàng quỳ xuống, vị tiểu thư này chất vấn hắn đủ điều, hắn vô cùng khó chịu nhưng không thể không phục tùng, hắn không động vào được người phụ nữ này. Vị tiểu thư đó đứng dậy, bước từng bước thanh tao đến gần Lam Sở, cưỡng chế nâng cằm hắn lên, đôi mắt cô ta lóe sáng nhìn Lam Sở như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, hắn lạnh hết sống lưng rồi

" Tiểu...tiểu thư xin cô bớt giận...Nếu đã không..không lừa được Mộ Miên lần này...Chi bằng lấy Mộ Dật dùng tạm..."

" Dùng máu của lão già đó ? Máu của lão Mộ Dật đó làm sao có thể giúp ta duy trì được "những đứa con" chưa hoàn thiện của ta chứ...Có thể cầm cự được bao lâu ? "

Cô ta đẩy Lam Sở sang một bên, đi đến một bức tranh to tướng, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh ấy, giọng nó có chút dịu dàng, buồn bã

" Nếu ta không duy trì được bọn chúng...Anh ấy sao có thể lại ở bên ta..Nhiều đời Mộ gia tồn tại, chỉ có thể chất của Mộ Miên là hoàn hảo, đạt chuẩn nhất..."

Cô ta ngập ngừng, giọng nói run rẩy phấn khích

" Máu của Mộ Miên là loại thuần khiết nhất trong nhiều đời Mộ gia, chỉ cần một giọt của cậu ta, "những đứa con" của ta sẽ có thể thức tỉnh được một phần "

" Tiểu..tiểu thư ? "

" Ha ha ha...Một bình máu hoàn hảo...Ta phải có được cậu ta..BẰNG MỌI GIÁ ! Bằng mọi cách phải mang cậu ta về đây !"

" Rõ tiểu thư "

...<***>...

Diệc Minh Phong nhìn báo cáo mà thư ký đã gửi cho anh vào sáng nay, anh nhìn nghi ngờ vô cùng. Sau khi đưa Mộ Miên rời khỏi buổi lễ đính hôn, Diệc Minh Phong đã âm thầm cho người theo dõi Mộ Dật và Liễu Huyên Yên, cuối cùng phát hiện cả hai người họ đi gặp Lam Sở, cuộc đối thoại giữ ba người bọn họ thật tình không nghe được, Lam Sở quá cẩn thận, chỉ có thể tạm dừng theo dõi đến đây. Trong đầu Diệc Minh Phong hiện ra nhiều câu hỏi, tại sao bất thình Mộ Dật và Liễu Huyên Yên gặp Lam Sở ? Bọn họ có mối quan hệ gì ? Đang âm mưu điều gì ? Tại sao Diệc Minh Phong điều tra mãi vẫn không thể lộ được hành tung lẫn hoạt động, thông tin câ nhân của tên này ? Liệu rằng có điều gì đó ẩn khuất ?

Diệc Minh Phong không dám tiết lộ sự việc này cho Mộ Miên, cậu đã chịu đựng quá nhiều rồi, không thể để Mộ Miên chịu thêm đả kích được nữa. Ngoài che giấu Mộ Miên, Diệc Minh Phong cũng cho người đi theo giám sát Mộ Dật và Liễu Huyên Yên, anh phải tìm cho ra hành tung của Lam Sở. Diệc Minh Phong đóng laptop, vươn người trở về phòng ngủ

Mộ Miên nằm trên giường, siêng năng làm bài tập mà gia sư giao cho, trông vô cùng tập trung. Diệc Minh Phong nhìn Mộ Miên, trong lòng tự cảm thấy vui vẻ, không còn khó chịu như lúc nãy nữa. Anh tiến đến hôn một cái vào má Mộ Miên

" Em chăm chỉ quá "

" Tại ở nhà chán quá, em phải tự tạo chuyện để làm thôi "

" Em không chơi game sao ? "

" Thôi, chơi nhiều hại mắt, đeo kính thì xấu lắm "

Diệc Minh Phong cười

" Em có đeo kính thì vẫn đẹp "

" Xùy, chỉ có anh mới thấy thế "

Mộ Miên không tiếp chuyện với Diệc Minh Phong nữa, cậu đang sắp vứt não của chính mình rồi, bài tập hơi khó khiến cậu nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra phương án giải. Diệc Minh Phong bị Mộ Miên xua đuổi, khẽ cười rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Mộ Miên nghe tiếng vòi sen chảy trong phòng tắm, một ý nghĩ táo bạo được sinh ra. Mộ Miên đóng bài tập về nhà, vứt sang một góc, bước đến cửa nhà tắm

" Trời ơi phải làm sao đây~ Em cũng muốn tắm~ Ai đó tắm nhanh lên cho người ta vào với ~~ "

" Em đừng làm loạn "

" He he..Người ta muốn đi tắm~~ "

Diệc Minh Phong đang rất kiềm nén vật nam tính của mình, thật là không biết hôm nay Mộ Miên làm sao lại to gan lớn mật như vậy. Anh nói vọng ra, cảnh cáo Mộ Miên đừng làm càn, nếu không hậu quả tự chịu. Mộ Miên vờ như chẳng nghe gì, còn ghẹo lại, bảo rằng tiếng nước lớn quá, cậu chả nghe gì cả. Diệc Minh Phong không kiềm chế nữa, trực tiếp đẩy cửa, dùng lực kéo Mộ Miên vào trong. Anh ép cậu vào tường, hôn một cái thật mãnh liệt

" Ưm "

Sau đó Diệc Minh Phong ôm Mộ Miên thả vào bồn tắm, quần áo Mộ Miên ướt sũng, cái gì cần lộ thì cứ mờ ảo, phập phồng càng khiến Diệc Minh Phong hưng phấn, anh liếm môi

" Đây là em tự chuốc lấy, một lát có cầu xin cũng vô dụng "

" Hừm..Em chính là muốn như vậy "

Nói rồi, Mộ Miên choàng tay lên cổ Diệc Minh Phong, mạnh bạo kéo xuống hôn thật sâu. Tiếng vòi sen vẫn chảy ồn ào theo nhịp thở nóng hổi của hai người đang quấn quýt nhau trong bồn tắm, tiếng xác thịt va chạm vào nhau tạo ra ma sát, tiếng phập phồng càng trở nên mị hoặc, đầy ai muội. Nước trong bồn tắm từ từ vơi đi cùng với từng nhịp nhấp nhả, hòa vào trong nước

Mộ Miên ngồ cạnh gia sư riêng, ngủ gà ngủ gật, đôi mắt cậu không thể mở nổi nữa rồi. Ngày hôm qua Diệc Minh Phong lâm trận quá dữ dội khiến Mộ Miên mệt muốn chết đi sống lại, tâm trí cũng không còn tỉnh táo, cậu thiếu ngủ vì phải vật lộn với anh trong nhà tắm lẫn trên giường. Gia sư nhìn thấy vài vết hôn đỏ đầy trên cổ Mộ Miên cũng cảm thấy ngại ngùng, ho vài tiếng

" Cậu Mộ khụ...tôi biết tình cảm giữa cậu và thiếu gia có chút...mặn nồng nhưng cậu cũng không thể bỏ bê bài tập tôi giao được "

" Tôi xin..xin lỗi...Lần sau tôi sẽ bảo anh ấy chú ý...hơn...ha ha "

Mộ Miên cười trừ, cố gắng tỉnh táo để tiếp tục nghe giảng. Làm sao Mộ Miên dám nói với giáo viẻn của mình rằng bài tập khó quá, cậu muốn trốn làm nên mới dụ dỗ Diệc Minh Phong được, cậu không ngại nhưng người ta sẽ ngại lắm. Diệc Minh Phong từ đằng bếp ngó ra nhìn "người tình mộng mơ" của mình, ngày hôm qua thấy cậu chủ động là anh đã biết Mộ Miên có mưu đồ từ trước, sợ làm bài tập nên dùng anh để đối phó đây mà, Mộ Miên là "đứa trẻ hư" lắm đấy nhé. Diệc Minh Phong vừa cắt trái cây vừa thầm nghĩ, có lẽ anh nên nhờ gia sư ấy cho nhiều bài tập một chút, chẳng mấy khi Mộ Miên mới chủ động "chơi" với anh, dùng bài tập để cậu chủ động cũng không phải điều gì xấu xa mấy, đổi lại đôi bên đều vui, gia đình êm ấm, hòa thuận. Quá tuyệt luôn ấy chứ !

Diệc Minh Phong mang dĩa trái cây và ly nước ép cho Mộ Miên, vừa thấy dĩa trái cây, mắt Mộ Miên còn sáng hơn cả đèn nhà, không đợi anh đặt xuống mà trực tiếp đứng dậy lấy một miếng đưa vào miệng, ăn một cách ngon lành. Diệc Minh Phong cười, xoa đầu cậu rồi chào giáo viên mới rời đi, anh cũng không quên dặn Mộ Miên học hành cho tử tế rồi âm thầm nhắn tin riêng yêu cầu gia sư cho thêm bài tập. Vị gia sư nhìn thấy tin nhắn đấy, lòng đầy cảm thán, nghĩ rằng vị Diệc thiếu kia đang lo cho tình hình học tập của Mộ Miên nên mới yêu cầu như vậy. Nếu mà biết sự thật chắc chắn sẽ sốc lắm, có khi bỏ việc giảng dạy luôn cũng không chừng. Có những việc không nên biết sự thật vẫn là may mắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.