Sáng sớm hôm sau, Diệc Minh Phomg và Mộ Miên đã ra sân bay chuẩn bị trở về. Chớp mắt đã về đến Diệc gia, Diệc Khải thì đã ra ngoài từ lâu, chỉ có Lục Nhiên ở nhà chờ. Vừa nhìn thấy Mộ Miên, đôi mắt Lục Nhiên sáng lên như gặp tri kỷ, bà ôm lấy cậu, xoa đầu, nức mắt nức mũi tèm nhem khiến Mộ Miên bối rối, phải dỗ dành rất lâu 
" Ôi Tiểu Mộ của mẹ, mẹ tưởng con bỏ thằng Phong luôn rồi " 
" Mẹ à, con không để Miên đi theo người ta dễ vậy đâu " 
" Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Hôm nay con chơi cả ngày với mẹ nhé ? " 
" Chỉ có con hiểu mẹ thôi " 
Diệc Minh Phong: Cha mà biết chắc buồn dữ lắm 
Diệc Minh Phong cũng không làm phiền khoảng khắc đoàn tụ của hai mẹ con, anh tranh thủ xếp lại đồ đạc rồi tranh thủ lên công ty. Mộ Miên và Lục Nhiên ngồi hàn huyên với nhau rất lâu, cậu kể lại những gì đã trải qua khiến Lục Nhiên vừa thương vừa không kiềm được cảm xúc. Hai mẹ còn tình thâm ngồi nói chuyện đến tối muộn, lúc này điện thoại Mộ Miên lại reo lên, là Lương quản gia 
" Bác Lương, có chuyện gì ạ ? " 
" Cậu Mộ...Lão gia gia...tỉnh rồi. Cậu mau về đi, ông ấy muốn gặp cậu " 
" Thật sao ? Được con về ngay " 
Mộ Miên cúp máy, gương mặt hớn hở không kiềm nén được vui mừng và hạnh phúc. Cậu nâm tay Lục Nhiên lắc dữ dội, thiếu điều muốn nhảy lên hét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654932/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.