“Được rồi, bây giờ xếp hàng theo tổ, ta bắt đầu chia thức ăn…..” Tần Tiểu Ngư nói xong, liền phát số đồ ăn mà Ảnh đã giao cho nàng lúc nãy.
Thật ra số đồ ăn này rất ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều biết phải quý trọng thức ăn, hoàn toàn không có suy nghĩ ghét bỏ hay bất mãn, rất giống như những đứa trẻ nghèo phải tự lập từ sớm.
Dưới ánh lửa, toàn bộ hổ con đều hóa thành hình người, cầm đồ ăn của mình, tổ nhận được nhiều thức ăn nhất là người vui vẻ nhất, những đứa trẻ khác thì nhìn chúng bằng ánh mắt hâm mộ hoặc khát vọng, sau đó tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Vì sao lại không dành chứ? Bởi vì Tần Tiểu Ngư đã nói, nếu hôm nay có người dành đồ ăn, thì ngày mai toàn bộ tổ đó không được phép đi ra ngoài, không đi ra ngoài làm việc tương đương với việc không có gì để ăn.
Nghĩ lại, nếu hôm nay dành thì ngày mai mình cũng chẳng có gì để ăn, không thể như thế được, bọn chúng cũng không phải là những con hổ không biết tính toán, sẽ không làm mấy chuyện thua lỗ này.
Dưới sự lay động của ánh lửa, mấy ấu tể ngồi ăn vô cùng hạnh phúc, ngoài động là màn đêm yên tĩnh, là ánh trăng sáng trong…..
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Ngư cứ theo lẽ thường dẫn theo đám ấu tể này ra ngoài cắt cỏ bắt sâu. Bởi vì ngày hôm qua bị kích thích nên hôm nay các tổ nhỏ đều làm việc vô cùng tranh đua, nhưng ngẫu nhiên cũng có xung đột muốn đánh nhau, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914631/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.