Chương trước
Chương sau
“Chậc, em gái cũng tinh ý ra phết nhỉ”
Giọng nói hơi ồm ồm vang lên, năm người đàn ông từ bên ngõ chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Hân Nghiên, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, cười đểu giả. Trên tay của hai người trong số chúng còn cầm cả dao.
Hạ Hân Nghiên hơi híp mắt lại, hóa ra là người quen à. Đây không phải là năm người chơi bóng rổ ở đội đối địch hôm qua sao. Lưỡi khẽ đảo nhẹ, đôi mắt phong tình vạn chủng ngậm ý cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt mà còn vương nét lạnh lùng. Dáng vẻ cà lơ phất phơ vô lại cười
“Hôm qua chợt nhớ ra chưa quỳ đủ nên đến quỳ bù sao?”
Năm người như đang bị mê hoặc bởi ánh mắt của cô thì khi nghe thấy lời nói vừa rồi khuôn mặt đều cứng lại, đôi mắt hiển thị sự hung dữ vô cùng. Ngày hôm qua có thể coi là ngày nhục nhã trong cuộc đời của bọn hắn. Nếu không phải do đôi nam nữ này tự nhiên xuất hiện, phá vỡ thế cục trận đấu thì làm sao bọn hắn lại phải trải qua cảm giác như vậy.
Khi đám người kia đang tập trung nói chuyện, bọn hắn đã định chuồn đi một cách êm ắng. Ai ngờ lại bị người phụ nữ này nhìn thấy, quỳ gối ngay trước đám đông như vậy. Bọn hắn thật sự không chịu nổi nhục nhã này.
Ngay lúc đang tìm cách để trả thù thì lại gặp được cô ta ở quán cà phê kia. Thật đúng là trời giúp mà, còn chưa làm gì thì người đã tìm đến cửa. Thế là năm người bọn hắn bám theo cô ta từ khi ra khỏi quán đến bây giờ.
Hắn cũng đã thấy lạ, tại sao cô ta cứ lượn lờ vòng quanh như vậy, hóa ra là đã phát hiện ra rồi. Nhưng mà, thế thì đã sao? Cô ta chỉ là một đứa con gái thì có thể làm gì cả đám đàn ông như bọn hắn cơ chứ.
Lúc đầu định bắt gặp sẽ cho cô ta một trận nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ này không ngờ lại ngon như vậy. Không làm gì thì cũng hơi thiệt đúng không? Nở nụ cười bỉ ổi, tay xoa xoa nhìn chằm chằm vào Hạ Hân Nghiên
“Em gái nói gì vậy. Bọn anh tình cờ gặp được em nên đi theo định làm quen. Hôm qua vẫn chưa có nhiều thời gian để nói chuyện mà. Em gái có muốn đi chơi không?”
“Đi chơi?” Hạ Hân Nghiên lộ vẻ hứng thú khi nghe thấy lời đề nghị
Đúng là cô gái ngoan ngoãn mà.
“Đúng vậy, chỗ này sẽ làm em rất sung sướng. Em có muốn đi không?”
Hạ Hân Nghiên phỉ nhổ trong lòng, lũ này tưởng cô là đứa ngu chắc, nhìn là đã biết mục đích của bọn chúng là gì. Cô nhếch môi rồi cười một cách thật ngọt ngào, ánh mắt trong trẻo lấp lánh
“Ở đây không sung sướng được sao?”

Nhìn bộ dạng ngây thơ không hiểu sự đời của cô gái trước mặt, năm người càng cười một cách bỉ ổi hơn
“Được, sao lại không? Em muốn ở đâu cũng được hết”
Năm người vừa nói vừa lại gần Hạ Hân Nghiên.
Ở bên kia con đường, trong một chiếc xe hơi đang dừng lại bên lề
Cố Nguyên ngồi ở ghế lái, nhìn thấy cảnh năm người đang đứng trước mặt Hạ Hân Nghiên, quay sang gọi Lăng Hạo Hiên
“Này, cô gái kia không phải Hạ Hân Nghiên mà tao gặp ở bệnh viện hôm qua sao? Sao cô ta lại ở đây? Hình như đang gặp rắc rối gì thì phải”
Lăng Hạo Hiên nghe thấy mới rời mắt ra khỏi màn hình điện thoại, đập vào mắt chính là cô gái mới gặp sáng nay đang bị đám người quây lấy xung quanh.
“Sáng nay tao mới biết nhà bên cạnh là của thằng nhóc Hạ Dương. Cô ta cũng đang ở đấy một thời gian”
Cố Nguyên mở cửa xe định bước xuống thì bị một cánh tay giữ lại
“Mày đi đâu đấy?”
Cố Nguyên liếc mắt: “Giúp đỡ chứ sao. Dù sao thì cũng coi như quen biết. Đâu thể nhìn người ta bị như vậy được, mày không thấy đám người kia cầm cả dao đấy à. Hôm qua cô ta còn ở trong bệnh viện, chân tay mảnh khảnh thế kia thì làm được cái gì?”
Lăng Hạo Hiên nhìn cô gái không chút sợ hãi phía trước, anh cảm thấy cô còn giống như chờ đang xem trò hay nữa là. Đâu ra cái dáng vẻ sợ hãi?
Anh hờ hững nói: “Từ từ đã, mày…”
Lăng Hạo Hiên còn chưa nói hết câu thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Chỉ thấy cô gái đang cười một cách ngọt ngào kia bất chợt nắm chặt cánh tay của tên du côn đứng đầu, nhanh như chớp nhấc lên, dễ dàng hất gã qua vai, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Trong mười giây, cô không tốn chút hơi sức nào mà tung đòn, giơ chân, tấn công cùi chỏ, nhanh chóng hạ gục mấy tên du côn còn lại.
Cố Nguyên vẫn đang trong tư thế định đi xuống: “…”
Lăng Hạo Hiên đang nói: “…”
Trời đất quỷ thần ơi!
Mắt của bọn hắn không nhìn nhầm đấy chứ. Tại sao cô gái nhìn có vẻ yếu đuối như thế lại có sức chiến đấu kinh người như vậy hả? Cái tay gầy như thế mà đấm một cái tên kia bay đến đập cả vào tường?
Lăng Hạo Hiên định thần lại, mắt đào hoa ngước lên rồi đột nhiên bật cười.
“Mỗi đòn đánh của cô ấy đều rất khéo léo” Lăng Hạo Hiên thấp giọng cười
“Nếu cô ấy dùng thêm chút lực thì năm người kia không chỉ đơn giản là ngã rạp ra đất như vậy đâu”
Cố Nguyên vừa nghe Lăng Hạo Hiên nói, giật tay lại ra khỏi cửa xe, khẽ nuốt nước bọt một cái.
“Con gái Hạ gia thật đáng sợ, không thể trêu vào, không thể chọc nổi mà”
May mà hồi ở bệnh viện, hắn không có làm gì bất nhã. Nếu không cô đấm một cái, không phải hắn cũng mất đi khuôn mặt đẹp trai của mình à. Mặc dù hắn cũng có biết võ, nhưng nhìn qua là biết trình của mình trước mặt người ta chỉ là muỗi thôi. Rốt cuộc Hạ Hân Nghiên lớn lên kiểu gì vậy hả, tập luyện từ nhỏ đến giờ à.
Cố Nguyên không biết thực ra ở Hạ gia, Hạ Hân Nghiên có tập luyện theo bố sắp xếp nhưng cô cũng chỉ là học chút da lông bên ngoài mà thôi, cô cũng không tập nghiêm túc gì cả.
Chủ yếu việc huấn luyên là do bố sắp xếp cho Hạ Dương, cái cô học hồi đó cũng chỉ để mấy động tác cơ bản phòng sói để bảo vệ bản thân. Còn kỹ thuật cô dùng hiện tại chính là nhờ kinh nghiệm trải qua bao lâu chém giết ở mạt thế mà thành.
Kiếp trước, vì để bảo vệ Hạ Uyển cô luôn ở trên tuyến đầu. Mặc dù bị thương nhiều nhưng cô nhanh chóng tăng cao về kỹ năng đến mức đạt được cấp A một sao trong mạt thế về khả năng chiến đấu. Do vậy, hôm qua cô mới nghĩ thầm hiện tại mình có thể hạ được Hạ Dương chỉ trong một chiêu cũng không phải là chém gió.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.