Nhớ lại dáng vẻ lúc sáng mới gặp và hình ảnh vừa thấy ban nãy, sự đối lập tương phản rõ rệt này khiến Lăng Hạo Hiên có đôi chút thấy…hơi đáng yêu. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, hàng lông mày ủ rũ lúc đầu lộ ra một chút hứng thú. 
“Mày có thấy cô ấy hơi đáng yêu không?” 
Cố Nguyên nghi mình đã nghe lầm rồi: “Đáng yêu? Mày thấy dáng vẻ đánh nhau vừa rồi đáng yêu?” 
Lăng Hạo Hiên nhấc mí mắt lên: “Nhìn qua dáng vẻ thì hơi yếu đuối nhưng thực ra lại không phải vậy. Sự đối lập này… có chút đáng yêu mà” 
Cố Nguyên xoa xoa tay, hắn nổi cả da gà lên này, ánh mắt chợt lóe lên 
“Này…tự nhiên tao thấy Hạ Hân Nghiên hơi giống một người” 
Lăng Hạo Hiên không nhìn qua nhưng lại nói: “Giống ai?” 
“Giống mày, chính mày chứ ai” Mặt Cố Nguyên đầy dáng vẻ muốn hóng kịch hay, nhìn thằng bạn mình chăm chú 
“Giống, quá giống, cái sự trong ngoài bất nhất như này y đúc mà. Tao thấy mày với Hạ Hân Nghiên hợp nhau lắm đấy” 
“Hửm” Vẻ mặt Lăng Hạo Hiên nghe vậy như đang suy nghĩ điều gì. Ánh sáng lóe làm che mờ khuôn mặt anh nhưng không thể che mờ được vẻ đẹp ấy mà ngược lại còn làm cho nó càng trở nên thoát tục hơn. 
Thấy Hạ Hân Nghiên cà lơ phất phơ bước từ từ lại gần, năm người trước mặt co rúm lại, có người còn quỳ hẳn xuống 
“Chị ơi, à không, bà cô, chúng em biết sai rồi. Làm ơn tha cho chúng em, do bọn em có mắt mà không biết thấy thái dương” 
“Đau quá, em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-va-mat-o-mat-the/1043051/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.