Đường Đường tay xoa xoa chiếc cằm trơn nhẵn của mình, vẻ mặt hứng thú như vừa nghĩ ra được một ý tưởng gì
“Năm nay chúng ta có nên làm chút gì đó để chào đón người mới không?”
Nhìn bộ dạng tập trung suy tính trò vui của Đường Đường khiến Tịch Mặc không khỏi rùng mình. Hắn vẫn còn nhớ y nguyên cái cảm giác lúc bước chân vào đội năm ngoái. Cậu nhóc Tịch Mặc lúc đó mới có 20 tuổi, mang trong mình sự hưng phấn và tự hào mãnh liệt khi được lựa chọn vào đội, lại còn là thành viên duy nhất trong năm đó. Hắn tưởng tượng ra rất nhiều điều, nào là ở đây tập hợp những con người ưu tú nhất, chững chạc nhất, chính là cái kiểu như anh hùng hắn hay được nhìn thấy trong phim vậy.
Nhưng không… khi nhìn thấy các thành viên tại đây, hình tượng trong lòng bạn nhỏ Tịch Mặc chính là vỡ tan vỡ nát, phải, chính là loại nát be nát bét không còn xót lại xíu gì. Chững chạc đâu? Nghiêm túc đâu? Nơi này phải gọi là ổ cướp mới đúng, toàn một lũ lưu manh, quần áo bất quy tắc, tác phong thì ngả ngớn. Dù hắn biết ở trong quân đội chỉ riêng đội đặc biệt là được đặc cách không cần phải tuân theo bất cứ điều lệ nào. Nhưng mà có cần phải cá tính như vậy không???
Điều chào đón hắn vào đội chính là đồ ăn do đám người này nấu. Họ nói với giọng điệu rất đứng đắn cùng ánh mắt mong chờ là cả đội đã dành cả ngày nghỉ để nấu cho hắn ăn, tổ chức tiệc chào người mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-va-mat-o-mat-the/1043049/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.