Trần Vi Nhi yên lặng, không có phản kháng để mặc tôi ôm nàng, nàng chỉ cúi đầu, co rúc vào trong ngực của tôi. Tôi không biết suy nghĩ trong lòng của Vi Nhi, cũng không cách nào thấy được vẻ mặt của nàng. "Anh nói đúng, có lẽ... có lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này." Một lát sau, Vi Nhi ngẩng đầu lên, nói nhỏ với tôi. "Vi Nhi, vậy là em đã đồng ý làm lão bà của anh rồi phải không?" Tôi cao hứng nói. Có thể nhìn ra, Vi Nhi đã nghĩ thông suốt rồi. "Đúng, nếu như chúng ta không ra được khỏi nơi này, vậy chúng ta... Chúng ta..." Nói tới đây, Vi Nhi đã rúc đầu vào trong lồng ngực của tôi, dùng âm thanh nhỏ nhất nói vào tai tôi. "Vi Nhi, em nói gì?" Tôi cho dù có vểnh tai lên, cũng không nghe thấy Vi Nhi nói gì. "Không có gì, anh không nghe được thì thôi." Trần Vi Nhi e thẹn nói: "Nhưng mà chúng ta phải có điều kiện là không ra ngoài được, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm cửa động đi." "Được." Tôi gật đầu, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu như tìm được đường ra thì tôi phải nghĩ cách giấu nàng. Tôi kéo Trần Vi Nhi đi tới chỗ có ánh sáng trong sơn động. Trong sơn động mặc dù rất tối, nhưng cũng rất bằng phẳng, di chuyển không khó khăn lắm. "Đây là cái gì?" Vi Nhi bỗng nhiên dừng lại, núp ở phía sau của tôi, chỉ vào một đạo ánh sáng màu lam, hét lớn: "Có quỷ..." Ai, đúng là cô bé! Lúc nãy còn mong mình thành quỷ, bây giờ lại sợ quỷ tới như vậy. Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, quỷ thì có gì phải sợ, Lão tử là em kết nghĩa của Diêm vương lão ca, có tên quỷ nào dám xông ra làm trang B, đây không phải là muốn chết sao? Tôi nhìn theo phương hướng mà Trần Vi Nhi chỉ, phát hiện có một đồ vật phát ra ánh sáng màu lam. Ha ha, không phải là kim cương hay trân bảo của dị giới gì đó chứ? "Vi Nhi, em đứng ở chỗ này, để anh đi xem một chút." Tôi nói với Trần Vi Nhi ở phía sau, rồi bước thật nhanh tới nơi có ánh sáng màu lam đó, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhưng khi nhìn kỹ thì lại làm cho tôi hết hồn, hóa ra nó là một cái đầu lâu! Ở bên cạnh cái đầu lâu còn có một bộ xương trắng. Tôi tức giận tới nỗi đá bay cái đầu lâu, trong lòng thần mắng: Con mẹ nó, vốn tưởng nhặt được bảo bối, ai ngờ lại xui xẻo tới vậy. "Nó là cái gì vậy?" Trần Vi Nhi thấy tôi đá một vật đi, kỳ quái hỏi. "A... Nó là một đống xương động vật." Tôi suy nghĩ một chút, tốt nhất là không cho Vi Nhi biết đây là xương người, nếu không nha đầu này lại hoảng sợ. "Nhưng mà tại sao bên trên nó có ánh sáng màu lam?" Trần Vi Nhi nghi hoặc hỏi. "Ánh sáng màu lam đó là ma chơi, nhưng thực ra chỉ là phốt pho từ xương động vật hóa thành. Sau khi động vật chết, thì thân thể nó thối rữa phát sinh phản ứng hóa học. A-xít phốt-pho-ríc chuyển thành thể khí màu bạc, được gọi là Lân Tinh. Lân Tinh là một dạng vật chất ở thể khí, tồn tại ở điều kiện ẩm thấp, khi có nhiệt độ thì sẽ bùng cháy lên trong không khí. Lân tinh sau khi cháy có màu lam, người bình thường gọi là Quỷ Hỏa!" Tôi bất đắc dĩ, tôi đành đem một số kiến thức từ báo chí ở kiếp trước giải thích cho Trần Vi Nhi. "Hóa ra là như vậy! Lưu Lỗi, tại sao anh biết nhiều như vậy? Có đôi khi em và anh ở chung một chỗ, em có cảm giác em là muội muội của anh, anh còn thành thục hơn Nhan Nghiên muội muội." Trần Vi Nhi lẩm bẩm nói. Nghe được Trần Vi Nhi nhắc tới Nhan Nghiên, trong lòng của tôi đột nhiên trầm xuống. Nàng có biết tin tôi với Vi Nhi rơi xuống vách núi hay không? Lúc này nàng nhất định đang rất lo lắng? Đây là người yêu của tôi cả ở kiếp trước và kiếp này, nghĩ tới đây, tôi cũng không muốn lừa gạt Vi Nhi về cái sơn động này nữa. Tôi móc cái điện thoại từ trong túi trượt tuyết ra. Hóa ra điện thoại vẫn còn hoạt động, tôi vô cùng mừng rỡ. Cái cục gạch này chất lượng đúng là rất tốt, nước vào nhiều như vậy mà vẫn còn hoạt động được. Bật lên hồi lâu, nhưng tôi không thấy tín hiệu sóng trong điện thoại, hóa ra là trong động không bắt được sóng! Tôi nghĩ tới kiếp trước, ngay cả ở trên biển cũng có sóng di động bao trùm. Tôi bất đắc dĩ tắt điện thoại di động, thả vào trong miệng túi. Nếu lát nữa có thể ra ngoài, thì có khi lại có tín hiệu cũng nên! Tôi cầm tay Trần Vi Nhi lướt qua đám xương người chết, nàng không có nhìn rõ cái gì. Nhưng mà cho dù nàng nhìn rõ, thì nàng cũng chẳng đoán được, bởi vì tôi đã đá cái đầu lâu đi rồi. Càng đi về phía trước, tôi cảm thấy nhiệt độ càng thấp, thậm chí cảm thấy có gió thổi tới, xem ra phía trước 8, 9/10 là cửa động! Quả nhiên, sau khi chúng tôi đi tầm mấy trăm thước, trước mắt bừng sáng, có thể nhìn rõ ràng ở phía trước không xa là một khoảng trời đầy nắng! Tôi và Trần Vi Nhi nhìn nhau cười một tiếng, có chút vui mừng, cũng có chút bất đắc dĩ. Vui mừng là chúng tôi có thể được cứu trợ, nhưng bất đắc dĩ cũng là theo lời của Trần Vi Nhi nói, khi ra khỏi động, chúng tôi không cách nào ở chung một chỗ. Mặc dù tôi rất nghi ngờ, tại sao Trần Vi Nhi chỉ có chết mới bằng lòng biểu lộ chân tình, nhưng lúc này không thể suy nghĩ nhiều, người mà tôi lo lắng nhất bây giờ chính là Triệu Nhan Nghiên. Tôi chạy đến cửa động, nhưng là cảnh tượng trước mắt lại không lạc quan cho lắm! Ở trước mắt chúng tôi vẫn là băng trắng mênh mông. Nói cách khác, chúng tôi đang ở trên một cái đảo nhỏ. Trần Vi Nhi cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, khẽ thở dài một cái, nói với tôi: "Lưu Lỗi, anh làm sao vậy? Em có cảm giác như anh không cao hứng cho lắm?" Tôi cười khổ một cái, lắc đầu nói: "Anh tại sao lại không cao hứng chứ? Nếu như chúng ta không thể rời bỏ nơi này, em sẽ làm lão bà của anh, anh cao hứng còn không còn kịp nữa đấy!" Trần Vi Nhi nghe xong cau mày nói: "Anh gạt em!" Một hồi lâu, bỗng nhiên nàng nói với tôi: "Em biết rồi, anh có phải đang nghĩ tới Nhan Nghiên đúng hay không?" Tôi thấy không giấu được nàng, chỉ đành phải gật đầu. Lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, vẫn không có sóng. Tôi thở dài, tôi đem điện thoại để sang một bên, xem ra nó cũng không có tác dụng quá lớn. "Chúng ta đi vòng sang tiểu đảo khác xem, có khi vẫn còn đường khác đấy." Trần Vi Nhi thấy tôi sầu khổ, cho nên mới đề nghị nói. "Được rồi." Tôi đứng dậy, cùng với Trần Vi Nhi tiến sang một tiểu đảo khác. Cái đảo này vốn không lớn, khi chúng tôi đi vòng qua sơn động, thì đã có thể thu hết tiểu đảo vào trong tầm mắt. Đây là một cái đảo đơn độc. Có lẽ chúng tôi không trở về được nữa rồi! Điều này làm cho tôi nhớ lại cái bộ xương trắng trong sơn động, chúng tôi có giống người này hay không đây? Tôi không khỏi rùng mình một cái, đói khổ lạnh lẽo cũng không phải là chuyện vui sướng gì. "Chúng ta trở về trong sơn động đi. Toàn thân ướt lạnh thế này cũng không phải là tốt!" Tôi nói với Trần Vi Nhi. "Dạ." Trần Vi Nhi lẽo đẽo theo sau tôi, trông như một người vợ trẻ. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới, có nên bắt nha đầu này thực hiện lời hứa của mình hay không? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi kích động vô cùng. Cuộc sống có cái đắc ý và vui sướng nhất, chính là chuyện này. Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Trần Vi Nhi, bước vào trong sơn động. "Vi Nhi, việc quan trọng nhất của chúng ta là hong khô quần áo trên thân thể, nếu không mặc như thế này thì sớm muộn cũng bị cảm mạo !" Tôi chỉ một số cành cây khô dưới đất nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Có Trần Vi Nhi phối hợp, chúng tôi rất nhanh chóng đã thu được một đống củi lớn trong sơn động, nhưng mà làm thế nào có thể nhóm lửa đây? Đây đúng là một vấn đề lớn, đúng rồi, trước đây ở trong thời kì cổ đại người ta có thể dùng đá đánh lửa, vậy thì tại sao tôi không thể thử một chút đây chứ? Tôi tìm hai cái thanh gỗ khô nhất, chà xát vào với nhau. Lúc đầu thì còn chịu được, nhưng sau này tay phồng hết lên, mà lửa chẳng thấy đâu cả. "Để em thử một chút xem sao!" Kể từ khi tôi bắt đầu, Trần Vi Nhi đã ngồi ở một bên quan sát, thấy tôi làm giống như người nguyên thủy thì tò mò, sau đó thấy tôi mệt, nàng chủ động yêu cầu giúp tôi. Tôi đưa hai thanh gỗ cho Trần Vi Nhi, ngửa hay bàn tay lên, thì thấy chúng đã phồng rộp hết lên rồi. Ai nói gỗ có thể đánh lửa đây, chẳng phải là gạt người hay sao chứ? Cũng không biết người biên soạn sách giáo khoa có thử nghiệm qua chưa nữa. Trần Vi Nhi mới chà được mấy cái đã chau mày. "Bỏ đi, phương pháp đánh lửa này tám phần là gạt người." Tôi cầm lấy hai thanh gỗ trong tay của Trần Vi Nhi ném qua một bên, tức giận nói. Còn có phương pháp nào khác để đánh lửa không? Kính phóng đại, không có. Hỏa dược, không có. Điện... Đúng rồi, điện cũng có thể lấy lửa! Tôi hưng phấn kêu to một tiếng chạy ra cửa động, tìm cái điện thoại trên mặt đất, nhặt lên rồi chạy trở về. Ha hả, cái điện thoại di động này xem ra cũng không phải là không có chút tác dụng nào! Tôi lấy một số thứ kim loại từ trên giày trượt tuyết xuống, sau đó bẻ cong lại thành hình cung. Tháo pin điện thoại ra, đặt ở giữa, sau đó cẩn thận đặt cái thanh kim loại hình cung kia lên cực âm. "Vi Nhi, chạy mau." Tôi kéo Vi Nhi chạy ngược ra phía cửa động. Một lát sau, chỉ nghe "ba" một tiếng, ánh lửa bắn tung tóe, pin cháy rồi! Tất cả những cành cây xung quanh đang bị lửa đốt cháy. "Thật tốt quá!" Tôi cao hứng nói. Chạy tới làm cho những cành cây kia cháy to hơn một chút. "Lưu Lỗi, em thật phục anh. Ngay cả phương pháp này anh cũng có thể nghĩ ra." Trần Vi Nhi nhìn chiếc pin điện thoại di động. "Còn gọi anh là Lưu Lỗi sao?" Tôi cười xấu xa nói với mỹ nhân đứng bên cạnh. "Lão công..." Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt của Trần Vi Nhi vô cùng hoàn mỹ. sao post 1 bài được 1 xu thế này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]