Trần Vi Nhi yên lặng, không có phản kháng để mặc tôi ôm nàng, nàng chỉ cúi đầu, co rúc vào trong ngực của tôi. Tôi không biết suy nghĩ trong lòng của Vi Nhi, cũng không cách nào thấy được vẻ mặt của nàng.
"Anh nói đúng, có lẽ... có lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này."
Một lát sau, Vi Nhi ngẩng đầu lên, nói nhỏ với tôi.
"Vi Nhi, vậy là em đã đồng ý làm lão bà của anh rồi phải không?"
Tôi cao hứng nói. Có thể nhìn ra, Vi Nhi đã nghĩ thông suốt rồi.
"Đúng, nếu như chúng ta không ra được khỏi nơi này, vậy chúng ta... Chúng ta..."
Nói tới đây, Vi Nhi đã rúc đầu vào trong lồng ngực của tôi, dùng âm thanh nhỏ nhất nói vào tai tôi.
"Vi Nhi, em nói gì?"
Tôi cho dù có vểnh tai lên, cũng không nghe thấy Vi Nhi nói gì.
"Không có gì, anh không nghe được thì thôi."
Trần Vi Nhi e thẹn nói:
"Nhưng mà chúng ta phải có điều kiện là không ra ngoài được, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm cửa động đi."
"Được."
Tôi gật đầu, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, nếu như tìm được đường ra thì tôi phải nghĩ cách giấu nàng.
Tôi kéo Trần Vi Nhi đi tới chỗ có ánh sáng trong sơn động. Trong sơn động mặc dù rất tối, nhưng cũng rất bằng phẳng, di chuyển không khó khăn lắm.
"Đây là cái gì?"
Vi Nhi bỗng nhiên dừng lại, núp ở phía sau của tôi, chỉ vào một đạo ánh sáng màu lam, hét lớn:
"Có quỷ..."
Ai, đúng là cô bé! Lúc nãy còn mong mình thành quỷ, bây giờ lại sợ quỷ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552268/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.