Tôi tận lực dùng tay phải nắm lấy cành cây, tay trái ra sức kéo Trần Vi Nhi đang lơ lửng giữa không trung.
Một tay để kéo mình còn không nổi, huống chi còn kéo thêm cả Trần Vi Nhi nữa, đúng là hết sức khó khăn.
"Vi Nhi, cậu có thể ôm lấy tớ không? Một tay thì tớ không dùng lực được!"
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Lưu Lỗi, cậu buông tớ ra đi, không phải để ý tới tớ! Nếu mà như vậy, thì cậu cũng không lên được đâu!"
Trần Vi Nhi lúc này đã biết sự tình nghiêm trọng, nàng bình tĩnh đi rất nhiều.
"Không được, tớ sao có thể buông cậu được chứ?"
Vốn tôi muốn để cho Trần Vi Nhi ôm lấy tôi, nhưng nhìn tình cảnh này thì không được nữa rồi, có trời mới biết, sau khi ôm lấy tôi, nha đầu này có buông tay hay không.
"Lưu Lỗi, cậu đừng để ý tới tớ, nếu cậu mà chết Nhan Nghiên muội muội chắc chắn sẽ thương tâm!"
Trần Vi Nhi u oán nói với tôi.
"Không được, tớ không bao giờ buông cậu ra đâu!"
Tôi nói như đinh chém sắt, giọng nói không mang theo sự thương lượng.
"Nhưng mà..."
Trần Vi Nhi cau mày nói.
"Vi Nhi, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy tớ đi, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu dám buông tay, thì tớ sẽ nhảy xuống cùng với cậu!"
Tôi kiên quyết ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Ai..."
Trần Vi Nhi thở dài, từ từ di chuyển một tay ôm chặt lấy hông của tôi, sau đó tay kia mới bỏ ra, dùng lực ôm thật chặt lấy thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552267/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.