Tưởng Thiên Dịch cùng Cố Tuyết Nhi đến một ngôi đền trên núi.
Vào mùa đông,thời tiết có thể vào khung âm độ.Nhưng do Tưởng Thiên Dịch đã chọn thời gian quá chuẩn xác.Lúc này thành phố của anh cũng chưa hẳn vào đông.
Ngôi đền trong hiu quạnh,không có một bóng người khiến Cố Tuyết Nhi có chút sợ hãi.
Khác với vẻ mặt của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch rất phấn khích mà kéo cô vào trong.
Thì ra bên trong cũng có người ở.Là một ni cô không còn trẻ mặc áo tứ thân.Nhìn thấy có người đến thì vui mừng ra tiếp đón hai người.
Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Thiên Dịch cuối đầu chào ni cô.
Cả ba người nói chuyện một lát.Nhưng thật ra chỉ có Tưởng Thiên Dịch cùng ni cô nói chuyện.Còn cô đứng một bên chẳng hiểu hai người nói gì.
Một lúc sau,Tưởng Thiên Dịch gật gật đầu nói cảm ơn rồi dẫn tay cô vòng qua bên phải đi ra đằng sau ngôi đền.
Cố Tuyết Nhi nhíu mày nhìn anh.Năm ngón tay đan nhau,nhiệt độ ấm áp tràn vào bàn tay cô.Không biết anh dẫn cô đi đâu nhưng trong lòng cô lại rất yên tâm.
Khi tầm mắt cô va vào cây bình an sừng sững trước mặt.Tán là rộng,thân cây có thể bằng ba đến bốn vòng tay của người trưởng thành.
Hóa ra anh dẫn cô đến đây là để cầu phúc.
Tưởng Thiên Dịch cúi người nhìn Cố Tuyết Nhi,trong ánh mắt có ý cười" Tuyết Nhi,chúng ta cùng cầu bình an đi.Như vậy thì mới có thể sống với nhau hạnh phúc đến suốt đời"
Cố Tuyết Nhi nhếch nhẹ môi.Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-toi-quyen-ru-anh-trai-cua-ke-thu-/3576639/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.