Chương trước
Chương sau
"Lại là một món binh khí đẳng cấp đại đạo chi chủ." Vào lúc Diệp Tinh đang mừng rỡ, tiểu Hắc bên cạnh không nhịn được cảm thán.

"Không thể tin nối, món bảo vật này ở bên trong khe nứt hỗn độn laai như vậy mà không bị phát hiện, lại bị Diệp Tinh vớ được lợi, nếu cường giả biết tộc Hạt Nguyên đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình."

Cho dù là đại đạo chi chủ, cũng chưa chắc đã có binh khí tương ứng với thực lực, mà hiện giờ Diệp Tinh đã có ba món.

Kiếm Không Minh, cánh Hắc Nguyên, thương Huyết Nguyên cho dù là đại đạo chi chủ cũng chưa chắc đã có.

"Có thể thương Huyết Nguyên này chuẩn bị cho ta."

Diệp Tinh cười nói, bây giờ tâm trạng hắn rất vui: "Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự nhắc nhở của Bảo Nhi."

"Thật là chẳng khiêm tốn chút nào." Nghe vậy, tiểu Hắc bĩu môi.

Hắn nhìn về phía cô bé, thở dài nói: "Bảo Nhi vừa ra đã mang cho ngươi một món bảo vật cường đại, thật đúng là phúc tinh của ngươi."

Rõ ràng cô bé nghe ra sự khen ngợi của Diệp Tinh và tiểu Hắc, có chút ngượng ngùng chui vào trong lòng Diệp Tinh.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập vẻ vui mừng.

"Bảo Nhi cũng không phải là vô dụng." trong lòng Bé gái vui vẻ nghĩ.

"Hửm?" Đúng vào lúc này, bỗng nhiên ánh mắt Diệp Tinh sáng lên.

"Sao vậy?" Tiểu Hắc nghi ngờ nói.

"Sư phụ đạo chủ Lăng Hằng và sư huynh thánh hoàng Lăng Húc sắp đến, chúng ta ra ngoài thôi." Diệp Tinh cười nói.

Ong...

Tộc Hạt Nguyên, trước một khe nứt hỗn độn khổng lồ, một vài người không ngừng lui tới, bọn họ nhìn về phía cung điện khổng lồ cách đó không xa, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.

"Đã hơn một tháng trôi qua, đạo chủ Xích Diễm đại nhân còn đợi ở đây."

"Huyễn tộc đáng hận kia giết chết sư phụ Không Sa La và trưởng lão Kim Khảm sau đó liền nhanh chóng trốn vào trong khe nứt hỗn độn."

"Uy áp của khe nứt hỗn độn sẽ không ngừng gia tăng, vị cường giả bất tử cảnh huyễn tộc kia lâu nhất một năm chắc chắn sẽ ra ngoài, nếu không ra, vậy cũng sẽ chết trong khe nứt hỗn độn."

"Dám đến huyễn tộc chúng ta gây chuyện, chết là kết cục duy nhất của hắn!"

Các thành viên tộc Hạt Nguyên truyền âm bàn tán, trong lòng cũng là trông đợi Diệp Tinh nhanh chóng bị đánh chết.

Bên trong cung điện khổng lồ, đạo chủ Xích Diễm lặng lẽ ngồi khoanh chân, tóc ông ta tùy ý xõa ra, toàn bộ cơ thể có hỏa diễm bao quanh, những ngọn lửa này còn đang cháy, rất kỳ lạ.

"Xích Diễm." Bỗng nhiên một luồng dao động bao phủ cung điện, một giọng nói vang lên bên tai ông ta.

"Hàn Phách." đạo chủ Xích Diễm đáp lại.

Có thể nói chuyện ngang hàng với ông ta, rõ ràng đây cũng là một đại đạo chi chủ

"Chưa có bất kỳ tung tích gì của cường giả huyễn tộc kia sao?" đạo chủ Hàn Phách hỏi.

"Tạm thời chưa có." đạo chủ Xích Diễm lắc đầu, trong mắt ông ta tràn ngập hoả diễm lập lòe, tản ra vẻ vô cùng hung ác: "Nếu như ra ngoài, ta phải đem hắn xé sống thành mảnh vụn.”

Dám gây chuyện ở lãnh địa huyễn tộc bọn họ, đây là chuyện bao lâu rồi chưa xảy ra.

"Đợi một năm sau vào trong khe nứt không gian kiểm tra một chút, thuận tiện tra xét tung tích của lần bảo vật. Trước kia có mấy đại đạo chi chủ ngã xuống bên trong khe nứt hỗn, những binh khí cường đại của các đại đạo chi chủ này cũng đã bị chúng ta lấy được, đáng tiếc còn một món chưa tìm được." đạo chủ Hàn Phách lắc đầu nói.

"Ta biết, đó là một thanh trường thương, đáng tiếc chúng ta tìm kiếm mấy lần rồi, nhưng không phát hiện ra."

Nghe vậy, trong mắt đạo chủ Xích Diễm lộ rõ ra một tia ý động.

Ông ta thân là đại đạo chi chủ, đáng tiếc một kiện món binh khí đẳng cấp này cũng không có.

"Hửm?" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên đạo chủ Xích Diễm nhìn về một nơi.

Oành!

Cung điện nháy mắt vỡ nát, sau đó trước khe nứt hỗn độn, một thân ảnh xuất hiện.

Thân ảnh này che khuất bầu trời, trên người có hỏa diễm quấn quanh, hư không bể vỡ nát, thậm chí không chịu nổi dao động của hắn, lúc này ánh mắt thân ảnh khổng lồ nhìn xuống phía dưới.

"Là đạo chủ Xích Diễm đại nhân!"

"Đại đạo chi chủ vĩ đại tộc Hạt Nguyên chúng ta!"

Rất nhiều các thành viên khắp tộc Hạt Nguyên thấy được đạo hư ảnh này, trên mặt tràn ngập vẻ kích động, gần như tất cả thành viên tộc Hạt Nguyên đều quỳ xuống, trong mắt tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.

Đây là trụ cột của tộc bọn họ.

Lúc này đạo chủ Xích Diễm nhìn về phía dưới khe nứt hỗn độn, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: "Tên nhóc huyễn tộc đáng chết, bây giờ dám xuất hiện rồi?"

Dưới ánh mắt ông ta, một chiếc bóng lập tức bay ra từ trong khe nứt hỗn độn.

"Hửm?" Diệp Tinh rời khỏi khe nứt hỗn độn, không nhìn thấy sư phụ và sư huynh của mình, lại nhìn thấy một người khổng lồ che khuất bầu trời.

"Thánh hoàng Lăng Húc sư huynh còn chưa tới?" Diệp Tinh khẽ nhíu mày.

"Cường giả huyễn tộc!"

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

"Đùng đùng đoàng!"

Trời đất vỡ nát, vô số khí lưu hỗn độn trút xuống, một bàn tay lửa khổng lồ xé nát thiên địa, lập tức chộp tới phía Diệp Tinh.

Bóng người cự nhân hỏa diễm che khuất bầu trời, tản ra uy thế ngút trời, nhất là bàn tay hỗn độn rơi xuống, lại khiến cho trời đất vỡ nát, uy thế khủng bố điên cuồng lan ra xung quanh.

"Uy thế của đại đạo chi chủ khủng bố quá."

"Không biết lúc nào chúng ta mới có thể đạt tới đẳng cấp này?"

Rất nhiều cường giả bất tử cảnh tộc Hạt Nguyên xem trận chiến, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ, khát vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.