Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!

Tay phải Mạc Vẫn nắm về phía trước.

Trong hư không nháy mắt có rất nhiều khí lưu màu đỏ ngưng tụ, sau đó hóa thành một bàn tay màu đỏ thật lớn.

- Phanh!

Công kích vừa thi triển ra, khu vực chân không này lại đột nhiên xuất hiện một tầng màng mỏng, ngăn lại bàn tay màu đỏ của Mạc Vẫn.

"Cái gì?"

Trên mặt Mạc Vẫn nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Mạc Vẫn, ông biết thanh niên này? Người đàn ông một sừng Cảnh Vũ tạm thời không có xuất thủ, mà là trầm giọng hỏi.

Mạc Vẫn gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc, nói: "Lúc con ta chết liền ở cùng một chỗ với Không Vân này."

Ông ta biết con trai của mình cùng Diệp Tinh có cừu oán, cũng điều tra ra Kim Nguyên trước đi Bắc Hạp cốc một mục đích chính là giết Diệp Tinh, hiện tại xem ra, Kim Nguyên rất có thể là chết ở trong tay Diệp Tinh.

"Ừm?"

Đang lúc bọn họ đang nói chuyện, Diệp Tinh đang lơ lửng bỗng nhiên mở mắt ra.

Nhìn thấy sáu vị cường giả bất tử cảnh trước mắt, sắc mặt trong nháy mắt đại biến.

"Bị phát hiện rồi!" Sắc mặt Diệp Tinh đột nhiên biến đổi.

Hắn phát hiện mình khôi phục bộ dáng lúc trước, huyễn ảnh tựa hồ bởi vì hắn ngủ say mà mất đi tác dụng.

- Có vẻ như những cường giả bất tử cảnh này không vào được nhỉ? Cảm thụ một chút dao động cực nóng lưu lại trong hư không, trong lòng Diệp Tinh hơi nhẹ nhàng một phần.

Hắn cảm ứng được một tầng màng mỏng vô hình bao phủ nơi này.

"Mình ngủ say bao lâu rồi?" Trong lòng Diệp Tinh trong nháy mắt chuyển động rất nhiều ý nghĩ.

- A a a, ta làm sao chạy đến trong thân thể của tiểu tử nhà ngươi? Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một âm thanh non nớt vang lên.

Thanh âm này phát ra trong cơ thể hắn.

Diệp Tinh nhanh chóng điều tra một chút cũng sửng sốt, lúc này ở vị trí trái tim hắn có một chấm nhỏ màu đỏ, lúc này bên trong chấm nhỏ màu đỏ, một con sâu nhỏ màu đen giống như sâu róm ở trong đó, đang oa oa kêu loạn.

"Không gian giới tử?" Diệp Tinh thầm kinh hãi trong lòng.

Chấm nhỏ màu đỏ này giống như không gian giới tử vây khốn con sâu róm này.

- Tiểu tử, có phải ngươi quấy quỷ không? Sâu róm giận dữ nói.

"Không phải." Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu nói.

Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Không phải ngươi còn có thể là ai? Sâu róm nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh.

Diệp Tinh lắc đầu, trầm giọng nói: "Hiện tại không phải là lúc rối rắm cái này, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này rồi nói sau."

"Bên ngoài?" Con sâu róm sửng sốt, sau đó cảm ứng một chút bên ngoài, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ: "Bất tử cảnh? Tại sao thoáng cái có sáu vị cường giả bất tử cảnh xuất hiện vậy trời?

“Làm sao ta biết?" Diệp Tinh bất đắc dĩ nói.

Hắn cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi.

Sau một thời gian ngắn khiếp sợ, con sâu róm không còn bối rối, tự tin nói: "Yên tâm, tiểu tử, mấy bất tử cảnh mà thôi, ngươi thả ta ra, ta lập tức giải quyết cho ngươi."

"Ngươi có thể giải quyết?" Diệp Tinh cả kinh.

Tiểu trùng này to bằng ngón tay hắn mà lại có thể đối phó cường giả bất tử cảnh?

"Đó là tự nhiên." Sâu róm tự tin nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh lại lắc đầu nói: "Cách này không được, ta không biết lại sao người vào được đây, cũng không biết nếu thả ngươi ra ngoài sẽ như thế nào."

- Đừng có mà lừa ta, ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Con sâu róm hét lên giận dữ.

"Ta nói thật." Diệp Tinh trịnh trọng nói, "Ta không biết ngươi làm sao mà vào đây thật mà! Hiện tại có cường giả bất tử cảnh ở chỗ này, ta cần phải lừa ngươi hay sao?”

Nghe vậy, trong mắt con sâu róm rốt cục lộ ra một tia bối rối.

Nó đi theo bên người Diệp Tinh một thời gian dài, tự nhiên biết thực lực của Diệp Tinh, Diệp Tinh quả thật không cần phải lừa gạt nó.

Thế nhưng nó không ra được thì cũng không thể làm gì được với những cường giả bất tử cảnh này.

"Làm sao đây?" Làm sao bây giờ?" Con sâu lo lắng trong lòng: "Tiểu tử này thực lực chỉ là ở đạo tắc cảnh, cho dù có thể vượt cấp, cũng chỉ có thể đánh chết hư không cảnh mà thôi, đối mặt với bất tử cảnh tuyệt đối không có phản kháng."

Nó hiện tại bị nhốt trong cơ thể Diệp Tinh, nếu như Diệp Tinh bị bắt hoặc là bị giết, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì nó cũng không biết.

Nói không chừng nó cũng đi đời nhà ma theo Diệp Tinh.

- Nhất định có cách! Con sâu róm trong lòng nghĩ rất nhiều cách, bỗng nhiên nó nghĩ tới cái gì đó, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ đau lòng.

......

"Không Vân." Đại trưởng lão Mạc Vẫn đứng ở trong hư không, nhìn Diệp Tinh trong khu vực chân không, trong mắt vô cùng tức giận.

"Con trai ta Kim Nguyên có phải chết trên tay ngươi không?"

Nghe vậy, Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão chẳng lẽ nhìn thấy sao?"

"Hừ! Ngươi muốn chống lại cũng không được, cho dù không phải ngươi thì hôm nay ngươi cũng phải chết ở chỗ này!" Mạc Vẫn tức giận nói.

Diệp Tinh lạnh nhạt cười, nói: "Vậy Đại trưởng lão sao còn không động thủ?"

Mạc Vẫn sắc mặt dữ tợn, huy động bàn tay thật lớn đánh tới, nhưng vẫn bị một tầng màng mỏng kỳ dị ngăn cản.

Đúng lúc này, người đàn ông một sừng Cảnh Vũ bỗng nhiên tiến lên, nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Ngươi là Không Vân? Hấp thu năng lượng của bảy viên Hắc Diệu Thạch? Thiên phú như vậy rất mạnh, ta có thể thu nhận ngươi tiến vào tổng bộ Hắc Diệu tông, không biết ý của ngươi như thế nào?"

Diệp Tinh nhìn Cảnh Vũ, cười cười nói: "Ông không thấy Mạc Vẫn muốn giết ta sao?"

"Ngươi yên tâm, ta có thể đảm bảo tính mạng chongươi." Cảnh Vũ mỉm cười nói.

Ông ta trực tiếp hướng Mạc Vẫn phất phất tay.

Mạc Vẫn trên mặt vẫn mang theo một tia không cam lòng nhưng sau đó vẫn lui ra phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.