Chương trước
Chương sau
- Những Hắc Diệu Thạch này đều bị ngươi hút hết rồi! Thấy thế, Diệp Tinh nhất thời nhịn không được mắng.

- Hừ, đây là sinh mệnh đồng tộc của ta lưu lại, ta vì sao không thể hấp thu? Con mắt kích thước không đến hạt gạo của con sâu róm liếc nhìn Diệp Tinh một cái.

- Sinh mệnh đồng tộc? Diệp Tinh sửng sốt.

Toàn bộ Hắc Diệu Thạch còn lại cuối cùng bị con sâu này hấp thu hết, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào chỗ xương màu trắng hoàn toàn lộ ra.

Toàn bộ xương cốt màu trắng dài tới ba mét, mặt mặt còn có hắc sắc quang mang lưu động, rất là kỳ dị.

Xoẹt...

Nước bọt của con sâu róm gần như chảy ra, ánh sáng trên người nó chớp động, tiếp xúc với xương trắng.

Hắc sắc quang mang lưu động của chiếc xương màu trắng này lại chớp động một chút, sau đó lại chậm rãi ngưng tụ cùng một chỗ.

Một khối chất lỏng màu đen trôi nổi trên xương trắng.

"Đây là cái gì?" Trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia ngạc nhiên.

Trong lòng nghĩ, bỗng nhiên khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh dao động một chút, sau đó thân thể Diệp Tinh không tự chủ được chộp về phía chất lỏng màu đen kia.

"Đây là của ta." Con sâu róm hét lên giận dữ, sau đó chất lỏng màu đen nhanh chóng bay về phía nó.

Nhưng mà tốc độ của Diệp Tinh cực nhanh không gì sánh được, chất lỏng màu đen này liền tiếp xúc với tay phải của hắn.

Xoẹt...

Khí lưu màu xám dị động, sau đó lại có một bộ phận rất ít chất lỏng màu đen tràn vào trong cơ thể hắn.

"Làm sao có thể? Ngươi không phải sinh mệnh của tộc ta, vậy mà có thể dung nhập vào năng lượng này sao?" Thấy vậy, đôi mắt nhỏ của sâu róm tràn đầy vẻ khó có thể tin được.

Ầm ầm!

Lúc này Diệp Tinh lại không nghe được lời của con sâu này, mặc dù chỉ hấp thu một bộ phận rất nhỏ chất lỏng màu đen, nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy một cỗ năng lượng vô cùng khủng bố tràn vào trong cơ thể hắn.

Sau đó, trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng của một cự thú.

Cự thú mơ mơ hồ hồ, cũng không thể nhìn thấy thật rõ ràng, nhưng thân hình vô cùng to lớn.

Diệp Tinh chỉ cảm thấy một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, thân thể cơ hồ hoàn toàn cứng ngắc.

Cả một cự thú đứng ở trong Tinh Hà, chung quanh là khu vực tinh không khổng lồ, nhưng tất cả đều hiện lên dưới thân nó. Trong vũ trụ này, nó tựa hồ trở thành duy nhất.

Ở phía sau nó, tinh vực không ngừng bị nghiền nát lại khép lại, toàn bộ vũ trụ ở dưới chân nó đều sụp đổ.

- Đây là cự thú thực lực gì? Diệp Tinh trong lòng chấn động.

Cho dù là chúa tể thế giới cũng không cho hắn loại cảm thụ này.

Ầm ầm!

Sau khi cự thú xuất hiện, lập tức trên người một cỗ lĩnh vực màu đen không ngừng phóng thích ra, đem hư không vô tận bao phủ lại.

Tại một thời điểm, lĩnh vực màu đen này lại trong nháy mắt thu hồi.

- Phanh!

Các ngôi sao chung quanh hoàn toàn không chịu nổi công kích này, toàn bộ vỡ ra.

Công kích qua đi, một tin tức kỳ dị không hiểu sao xuất hiện trong đầu Diệp Tinh.

"Phương pháp vận dụng lĩnh vực?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

- Tựa hồ là một loại truyền thừa?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một cỗ sát khí nồng đậm đánh úp lại, sau đó Diệp Tinh cảm thấy mình hoàn toàn chống đỡ không nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sâu róm nuốt toàn bộ chất lỏng màu đen còn lại, cũng lập tức ngất xỉu.

Khu vực chân không, thân thể Diệp Tinh cùng sâu róm cứ như vậy lơ lửng, trên người có ánh sáng màu đen đang lưu động.

Xoẹt...

Một đạo khí lưu màu xám từ trên người Diệp Tinh tản ra, sau đó con sâu róm này chậm rãi tới gần Diệp Tinh, sau đó bị khí lưu màu xám bao bọc, biến mất không thấy.

......

Thời gian trôi qua, một năm... hai năm... ba năm...

Trong nháy mắt đã trôi qua năm năm.

"Rầm rầm!"

Bên ngoài Tử Vong cốc, từng tiếng tảng đá vỡ vụn không ngừng truyền đến, ở bên ngoài hư không, mấy vị bất tử cảnh cường đại Mạc Vẫn, Kim Hằng đang đào bới.

"Chướng khí nhiều như vậy, xem ra lúc này số lượng Hắc Diệu Thạch sẽ không ít đây." Kim Hằng tươi cười nói.

"Những nơi khác muốn xua tan chướng khí nhiều nhất cần thời gian hai năm, nơi này lại mất năm năm, dựa theo phỏng đoán, lần này ít nhất có hơn 10 nghìn viên Hắc Diệu Thạch xuất hiện!" Người đàn ông một sừng cầm đầu cười nói.

"Không cần nói thêm gì nữa, còn lại một chút thời gian cuối cùng, chúng ta đem nơi này đào hết lên rồi nói sau." Mạc Vẫn trầm giọng nói.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Năm vị cường giả bất tử cảnh không ngừng công kích, từng tảng đá lớn bị nghiền nát.

Bỗng nhiên, một cỗ chướng khí nồng đậm khuếch tán ra, sau đó những tảng đá kia trực tiếp lõm xuống phía dưới.

"Rốt cục cũng đến lúc thu hoạch." Người đàn ông một sừng Cảnh Vũ mừng rỡ nói.

Đá trước mắt nhanh chóng bị bọn họ thanh lý, một mảnh chân không xuất hiện.

- Hắc Diệu Thạch! Mấy người Cảnh Vũ mừng rỡ nhìn, nhưng trong nháy mắt tươi cười trên mặt ngưng đọng lại.

Tại khu vực chân không này, một viên Hắc Diệu Thạch cũng không có, lại có thân thể một thanh niên lơ lửng ở chỗ này, rất là kỳ dị.

"Không Vân?" Nhìn thấy thanh niên này, trên mặt Mạc Vẫn nhất thời lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.

- Ngươi thế mà còn chưa chết! Mạc Vẫn tức giận nói.

Con trai của ông ta cùng đám người Diệp Tinh cùng nhau đi ra ngoài, cuối cùng toàn bộ biến mất, ông ta vốn tưởng rằng là do cường giả bất tử cảnh ra tay, nhưng hiện tại Diệp Tinh này lại còn sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.