“Không!”
“Tiểu Mãn! Mục Thanh!”
“Doanh Doanh! Doanh Doanh!”
“A!”
Lương Doanh đầy đầu mồ hôi bật người dậy từ trên giường, hoảng hốt cùng kinh sợ vẫn còn như in trên khuôn mặt. Phản ứng đầu tiên là đi tìm…
“Doanh Doanh…”
“Mục Thanh!”
Nhìn thấy anh, Lương Doanh kinh hỉ nhào tới, nước mắt rơi như mưa.
“Ô ô Mục Thanh!”
“Doanh Doanh đừng khóc…”
Bỗng nhiên thấy vợ khóc hoảng sợ thảm thương như vậy Mục Thanh cả người đều bối rối.
“Vợ, em đừng khóc. Anh ở đây mà, chỉ là ác mộng thôi.”
“Ô ô Mục Thanh!”
“Anh đây. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh đau lòng lắm.”
Mục Thanh ra sức dỗ, dỗ một hồi, cuối cùng Lương cô nương mới sụt sùi ngừng khóc. Nhưng mà đôi mắt và cái mũi đã đỏ bừng, sưng lên đáng thương vô cùng.
Lương cô nương sau khi khóc một trận kinh thiên động địa bình tĩnh lại, nhận thức được tất cả những gì vừa diễn ra, cả việc cô trở thành hồn ma gì đó chỉ là một giấc mơ, trước đó cô vốn đang ngủ trưa cùng người đàn ông của mình, rằng mình thật sự đã trọng sinh, đây mới là thực thì toàn thân như bị rút cạn sinh lực. Sau đó như nhớ ra chuyện gì, cô vội nắm lấy người đàn ông giận dữ nói: “Mục Thanh! Bọn họ! Em muốn bọn họ phải trả giá! Không muốn bọn họ sống tốt!”
Đúng! Cho dù cô đã nhìn thấy tương lai tiểu Mãn sống bên cạnh cha nó nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng cô vẫn chưa quên những kẻ kia.
Cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3477713/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.