Bất kể thế nào nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, có cần đối xử với nó như vậy không? Hại chết mẹ nó, còn muốn giết chết tâm nó…
“Đúng vậy, hắn không phải ba con.”
Mục Thanh giằng lại tức giận trong lòng, anh kiên định nói.
“Chỉ cần tiểu Mãn muốn, chú sẽ là ba con.”
“Con muốn!”
Tiểu Mãn giòn tan nói: “Ôm chú rất thoải mái! Không giống như chú kia! Con không muốn ôm chú ấy! Con thích ôm chú!”
Mặc dù tiểu Mãn còn nhỏ chẳng biết gì, nhưng cái gọi là huyết mạch tương liên chính là khó diễn tả như vậy. Nó vừa gặp anh liền nhận định rồi.
Lương Doanh im lặng nước mắt rơi như mưa.
Một đời đầy tiếc nuối và vây khốn, cô không nghĩ tới đến lúc này lại được nhìn thấy ánh rạng đông.
Cho dù cô chết rồi, cho dù chẳng có kiếp sau, nhìn thấy cha con họ nhận lại nhau, tiểu Mãn không còn sẽ một mình không nơi nương tựa, không người che chở, Lương Doanh cũng vui lòng.
“Đi thôi, chúng ta đưa mẹ con về nhà.”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy đấy, nhưng lúc này lại có người cứ muốn chọt gậy bánh xe, phải phá đến lúc cuối cùng mới chịu.
Mục Khả Hân đạp gót giầy cộp cộp chói tai đi tới, muốn ngăn cản Mục Thanh chạm tới xác của Lương Doanh.
Đương nhiên là cô ta không dám đến quá gần rồi, cô ta còn nhớ những gì vừa diễn ra, nhưng không ngăn Mục Thanh cô ta lại không cam lòng.
“Tôi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3477064/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.