Tất cả diễn ra quá nhanh, cho dù là người đứng trên hành lang bệnh viện đều không kịp ngăn cản. Ai cũng giật mình kinh sợ bàng hoàng như đã thấy cảnh tượng tiếp theo.
Rầm!..
Bộp.
Đằng sau một tiếng động khẽ khi cơ thể va chạm vào nhau kia là một âm thanh lớn hơn, nặng nề hơn nhưng được giấu nhẹm phía sau, không ai nghe thấy.
Lương Doanh có ảo giác như xương cốt mình dội vào tường đều vỡ vụn hết cả, nhưng nó lại chẳng bằng cái nhào vào lòng của con trai.
Đúng vậy, cô cản được rồi. Tiểu Mãn không sao rồi.
Tiểu Mãn!
Lương Doanh trước là bị dọa hoảng sợ, sau là bất chấp bản thân chỉ là làn sương khói đem đứa nhỏ kia ôm vào lòng, ra sức nỉ non. Cô thật sự là bị dọa sợ muốn chết, sợ muốn chết… Thế nào cũng được, ảo tưởng cũng được, cô đều chấp nhận hết, chỉ cần tiểu Mãn sống tốt. Lúc này Lương Doanh chẳng còn nghĩ được gì ngoài điều này nữa.
Cô ra sức ôm chặt đứa con trong lòng, như thể một giây sau nó sẽ tan biến mất.
“Mẹ ơi! Sao mẹ không cho con theo hu hu!!”
Tiểu Mãn lúc đó cũng không hiểu vì sao đưa tay như ôm lại cô, khóc rú lên.
Người xung quanh bị âm thanh thê thảm bất thình lình này đánh cho bừng tĩnh. Đợi thấy tiểu Mãn vốn nên máu me đầy đầu ngã xuống lại không hề bị sao lúc này lại đưa tay như đang ôm cái gì đó họ không nhìn thấy, mặt ai nấy đều xanh lè, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3477063/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.