Vẻ mặt Lương Doanh không biểu cảm, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt sớm chiều như một. Mục Khả Hân hớn hở bao nhiêu trong lòng cũng ẩn ẩn tức giận vì không được quan tâm.
Từ nãy đến giờ đều là cô ta một mình nói, đổi lại là ai cũng sẽ thấy mất mặt chứ chẳng nói chi là Mục Khả Hân luôn rất tự ti.
“Cậu vẫn đáng ghét giống như ngày nào vậy Lương Doanh.”
“Tôi tưởng cậu biết.”
“Cái gì?”
Mục Khả Hân không nghĩ Lương Doanh sẽ bỗng nhiên nói chuyện. Cô ta không kịp phản ứng mà vô thức hỏi lại.
Nhưng nếu cô ta biết những lời sau của Lương Doanh thì cô ta nhất định sẽ không muốn hỏi đâu.
“Bởi vì cậu luôn nói những lời vô nghĩa, cho nên tôi mới lười không muốn trả lời.”
“!”
Phụt!
Đặng Lệ Nguyệt mém thì cười phun ra vì lời lẽ sắc bén, tức chết người không đền mạng của con dâu. Ha hả, thú vị thật.
“Cậu…”
Mục Khả Hân suýt thì tức đến sảy thai, ánh mắt nhìn Lương Doanh như muốn cắn chết cô.
“Cậu nói nhiều như vậy nhưng chắc gì trong lòng cậu thoải mái, Khả Hân?”
“Tôi…”
“Cho dù Lương Thục có hơi vô tri một chút nhưng ít nhất nó vẫn biết tự tin mà sống. Hiện tại nó còn có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà người ta. Còn cậu thì sao? Cậu đề cao mình như vậy, không phải vẫn đứng ở đây không dám lộ mặt ra hay sao? Cậu còn chẳng bằng Lương Thục.”
Nói xong cô quay qua kéo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3465418/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.