“Em nhìn gì vậy?”
Mục Thanh bị Lương cô nương nhìn đến nóng cả mặt, không thể nhịn được mà nắm cằm cô lắc qua lắc lại buồn cười hỏi.
Lương Doanh vẫn nhìn anh, trong mắt mang theo tìm tòi. Ở trên khuôn mặt ít biểu cảm kia thật sự là sinh động, không thể bỏ quả được.
Sau đó Mục Thanh nghe cô nghiêm túc nói: “Nó thích anh.”
“…”
Anh có nên cảm thấy mắc ói không?
“Đừng, anh không cảm nổi.”
Mục Thanh tức cười nhéo mặt cô vài cái.
Lương Doanh lúc lắc đầu, vẫn còn nói: “Anh gặp nó bao giờ?”
“Anh mới nhìn thấy cô ta đúng cái lần cô ta nhảy ra trước mặt anh, hôm đó em cũng có mặt đấy thôi.”
Mục Thanh buồn cười không thôi: “Anh có thể chắc chắn đó là lần đầu tiên. Còn cô ta thấy anh bao giờ đó đâu phải việc anh có thể khống chế được.”
Nếu mà được thì anh đã thẳng tay xóa sạch tất cả mọi khả năng đó rồi. Nghĩ đến việc mình bị đồ điên khùng kia thích là anh đã thấy da gà da vịt của mình thi nhau nổi lên rồi.
“Có khi cô ta vì đố kỵ với em mới đâm ra thích anh.”
Nói xong chữ thích kia anh còn đánh cái rùng mình rất khoa trương, điều đó khiến Lương cô nương không nhịn được nhẹ hé môi cười.
Mục tổng bỗng nhiên thấy vợ cười, nghĩ thầm muốn đổi được một nụ cười của vợ cũng không dễ, thôi anh tạm nuốt cái ghê tởm kia vào bụng vậy.
“Có thể anh nói đúng.”
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3465417/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.