Lương Thục lúc này như chỉ gà con vội vàng núp sau lưng gà mẹ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Nhưng vẻ mặt của Lương Chính vẫn không dịu đi bao nhiêu, ông ta ác liệt đem cô kéo ra từ sau lưng Hứa Duệ Hà, mặc cho cô ta hoảng sợ khóc lên mà nắm hai vai cô ta áp bách nói: “Ba nói cho con biết, Lương Thục. Nếu con dám quậy ầm lên, khiến cho Lương gia ta mất mặt thì con cứ đợi mà cuốn gói khỏi Lương gia.”
“Ba!..”
Lương Thục hoảng sợ kinh hô, thế nhưng Lương Chính đã quay lưng đi mất.
Dáng vẻ quyết tuyệt kia của ông khiến cô ta sợ chết khiếp, còn đâu điệu bộ hung hãn như vừa rồi. Cô ta thật sự sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Không có Lương gia thì không có cô ta. Lương Thục vẫn ý thức được bản thân nếu không có Lương gia thì không sống được. Ít nhất là không sống được phong quang như vậy, muốn gì được nấy.
“Mẹ ơi, ba…”
Cô ta nước mắt lưng tròng tủi thân nhìn mẹ mình cầu cứu.
“Con ngoan, đừng chọc giận ba con nữa. Ông ấy làm tất cả chỉ vì gia đình ta tốt. Lương gia tốt con mới tốt được con hiểu không Lương Thục.”
Hứa Duệ Hà biết lúc này không phải là lúc mềm lòng, vừa nói vừa kéo cô ta đến bàn trang điểm, giúp cô ta dậm lại phấn.
Cái tát kia của Lương Chính ác vô cùng, đánh cho một bên mặt của Lương Thục sưng to lên như cái bánh bao, cả khuôn mặt nhỏ đều biến dạng.
Hứa Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3465419/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.