May mà người con gái kia quá đơn thuần, sau đó không có chú ý đến anh nữa, nếu không cô đã thấy hắn cật lực đè nén biểu tình đến vặn vẹo luôn rồi.
Lương cô nương ngáp một cái, biểu tình có vẻ mơ màng, lời nói lại kinh người.
“Tôi biết anh ta muốn Lương gia là vì tôi từng nhìn thấy anh ta từng bước thâu tóm Lương gia thế nào sau khi cưới tôi.”
“Em nói cái gì?”
Mục Thanh trước là giật mình sau là giận dữ, chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn đã áp sát cô gái nhỏ gặng hỏi, hai tay chống hai bên, hoàn toàn đem cô giam trong phạm vi mà bản thân cảm thấy bảo đảm nhất. Đảm bảo cô không thể chạy được.
Hành động bất thình lình của anh khiến cho Lương Doanh cũng giật mình không kém, theo bản năng mở to hai mắt buồn ngủ mà lông mi có chút ướt nhẹp, ngẩng mặt lên ngẩn ngơ nhìn anh.
Điệu bộ giật mình kia, lại thêm biểu tình như không biết mình đã làm sai gì quả thật khiến Mục tổng ta đang chấn động bất lực vô cùng.
“Em mới nói cái gì?”
Nhưng bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, nên hỏi anh vẫn phải hỏi: “Em cưới hắn ta bao giờ?”
“Sao tôi không biết??”
Anh kiểu nếu hôm nay em không nói rõ sẽ xử đẹp em. Rất hùng hổ. Rất dọa người.
Lương Doanh bị ép đến gần sát thân hình mang theo áp lực cực độ kia, cô ngây ra một đỗi mới dịch cái tay, dùng ngón trỏ chọt chọt vào ngực anh mấy cái không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457459/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.