“Em không biết cha đứa bé là ai?”
Mục Thanh kiềm xuống xúc động muốn gϊếŧ người, nắm lấy trọng điểm mà hỏi.
Lương Doanh nghiêng mắt một chút rồi mới nói: “Tôi thật sự không nhớ. Kiếp trước cũng ở trên du thuyền, cái lần mà anh vớt được tôi từ dưới biển lên đó.”
“Du thuyền… Đó là lúc tôi mới trọng sinh về.”
Về cái thời điểm bắt đầu của tất cả, nhưng lại cố tình khiến cô tránh không khỏi tình trạng bị đánh thuốc. Là ý của ông trời sao?
Lương Doanh nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
Mục Thanh lại giật mình.
“Ý em là mọi chuyện bắt đầu từ trên con du thuyền kia?”
Lương Doanh gật đầu.
Ánh mắt Mục Thanh khó lường, nhưng anh cũng không thể xuyên qua quá khứ của cô để nhìn xem rốt cuộc kiếp trước đêm đó là ai đã cùng cô lăn giường. Đây là một vấn đề có lẽ cả đời họ đều không thể giải. Kiếp này anh biết người đó là anh, có thể xem là một may mắn không.
Mục Thanh lại khó hiểu không hề thấy vui.
“Vậy tại sao em lại cho rằng đó là của Cảnh Minh?”
“Buổi sáng… Lúc tỉnh lại tôi thấy mình nằm bên cạnh anh ta.”
“…”
Mục Thanh không nhịn được vuốt mặt, nói không rõ cảm xúc trong lòng là khó chịu hay bất lực.
“Vậy lần này…”
Anh chưa hỏi xong Lương Doanh đã đáp: “Lần này tôi biết người đánh thuốc tôi là Mục Khả Hân. Cô ta vốn định để cho… Tôi nghe cô ta gọi gã là Trương thiếu. Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457460/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.