Lương Doanh nhìn trong mắt, trong lòng bình tĩnh, nhưng lại nghĩ, xem ra nhà họ Cảnh không phải không biết mối quan hệ mập mờ giữ Cảnh Minh và Mục Khả Hân. Mà còn là trước khi cô gả đi nhưng đều làm ngơ như không biết. Lương Doanh cụp mắt, dù sao cô cũng không trông cậy họ có chút tình người nào.
"Thật ra nguyên nhân cơ bản vẫn là ở cháu. Thứ nhất, cháu sẽ không bỏ đứa nhỏ đi. Trẻ con không có tội, cho dù nó bây giờ chỉ là một hạt đậu. Thứ hai, cháu không muốn nó lớn lên nhận một người không phải cha ruột làm cha."
Lương Doanh nói tới đây thì ngừng một chút, sau đó nhẹ như gió nhỏ nhẹ nói thêm một câu: "Mà thiết nghĩ Cảnh Minh cũng không muốn nuôi một đứa con ngoài dã thú đâu."
Một câu điểm trúng nội tâm của hai người lớn đang ngồi kia. Chẳng ai duy trì được vẻ tự nhiên giả tạo họ cố tạo ra nữa.
Nhưng này cũng là trong định liệu rồi.
Lương Doanh cũng không muốn xem họ diễn cái gì kỹ năng giao tiếp. Cô chỉ muốn đạt được mục đích thôi.
"Xin lỗi đã chiếm dụng thời gian quý báu của hai người. Cháu xin phép đi trước."
Về việc hủy hôn như thế nào đó không phải là chuyện cô cần quan tâm.
Đứng bên ngoài biệt thự Lương gia, Lương Doanh im lặng ngẩng đầu đối thiên không, nhắm mắt im lặng cảm nhận không khí tươi mát do điều kiện xanh hóa mang lại. Rốt cuộc tâm tình sau khi sống lại đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng có sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.