Lại nói, Lương Doanh mặc dù đã trải qua một kiếp nhưng chung quy ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Kiếp trước còn chưa va chạm xã hội đã bị nhốt trong l*иg son, cả ngày chỉ biết chồng con. Không nói đâu xa, chỉ việc cô khù khờ nhận sai cha của đứa nhỏ, đến chết cũng không biết cha nó là ai, chuyện gì xảy ra thì đủ hiểu cô không có nhiều tâm cơ và hiểu biết đối với xã hội hiểm ác này rồi.
Còn may mắn là cô có một trái tim đủ bình lặng và không dễ bị lay động.
Cho nên mặc dù có hơi kinh sợ một chút nhưng cô vẫn có thể dùng thái độ bình thản, cùng lắm mang theo chút mờ mịt mà chủ động lên tiếng.
"Anh tìm tôi?"
Mặc dù lời nói có hơi ngốc nghếch.
Mục Thanh mặt không đổi sắc im lặng giấu đi đánh giá mới nhất của mình với cô gái trước mặt, ung dung gật đầu: "Ừ."
Lương Doanh không có khả năng đoán được cái gì từ trên biểu tình của người đàn ông, cho nên cô chỉ đành tự phán đoán.
"Nếu là chuyện tối hôm đó... Vẫn phải cảm ơn anh vì đã cứu tôi."
Sặc!
Giang Tiềm đang lái xe mém chút là không giữ được biểu tình dưới sự thẳng thắn của Lương Doanh mà phải ráng giữ bình tĩnh.
Cô gái này cũng thật kỳ lạ. Chẳng lẽ cô ấy không ngại sao?
Không, phải nói là, có lẽ cô không phải nói chuyện hắn nghĩ, cô chỉ đang nói chuyện Mục Thanh cứu mình từ dưới biển lên thôi. Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457430/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.