"Ngươi/đệ đi đâu vậy!"
Lại là hai tiếng kinh ngạc đồng thời của hai cô nương, trong giọng nói đều chưa lo lắng như nhau. Lữ Tịch Thần bất chấp người bên ngoài kinh ngạc, kéo lại Bạch Dịch, nói: "Có phải ngươi còn trách Hàn Ngọc tông, vẫn còn ghi hận Kỷ bà bà không? Bà ấy cũng là bất đắc dĩ, lão nhân gia chỉ muốn bảo trụ dị bảo tông môn mà thôi. . ."
Nói rồi, âm thanh Lữ Tịch Thần dần nhỏ xuống, một đôi mắt to luôn nhìn Bạch Dịch, trong mắt là áy náy.
"Kỷ bà bà?"
Bạch Dịch khẽ kinh ngạc, rồi sau đó như bừng tỉnh: "Sao phải hận bà ấy? Lữ cô nương quá lo lắng rồi."
Quả thực Bạch Dịch không có gì phải ghi hận, một cái lão phụ nặng tình hộ tông thôi, không đáng để hắn sinh ra hận niệm, nếu như không phải khi đó tu vi quá thấp, nếu Bạch Dịch có tu vi Nguyên Anh, lúc đó Kỷ bà bà dám ngăn trở, sợ giờ đã biến thành một đống xương trắng rồi.
Hận niệm, đối với Bạch Dịch mà nói là cực kỳ hiếm thấy, trừ phi Vạn Niên Băng Quan không thể đúc thành, khiến Bạch Ngọc mạng quy hoàng tuyền, Bạch Dịch mới có thể sinh ra hận ý, nhưng mà một khi hắn sinh ra hận ý, toàn bộ Hàn Ngọc tông nhất định sẽ rơi vào vận mệnh bị hủy diệt.
Nếu quan tài băng đã đúc xong, khó dễ và gian nguy trong đó Bạch Dịch không coi là gì, nếu ngay cả khốn khó nho nhỏ này cũng khiến chủ nhân Thanh Không sinh ra hận ý, như vậy tâm trí vạn năm tu đạo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1716048/quyen-2-chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.